Chí Tôn

Chương 532: Phong vân tụ hội




Chờ đám người Tiểu Thần Tiễn, lấy thẻ phòng xong. Trong đại sảnh đang thì thầm khe khẽ, sau một lát, tiếng người cười nói lại ồn ào lên.

- Tiểu vương tử Mông Nguyên quốc? Tuy hơi thô tục một chút, nhưng thật ra cũng có khí chất oai hùng. Cháu gái ngoan, Tiểu Bá Vương và Nhị Lang Thiên Quân, cháu còn chưa gặp. Vậy cháu nhìn xem thiếu niên này thì sao?
Lão bà bà áo đen trầm ngâm nói.

- Nãi nãi...
Thiếu nữ áo đen dường như nhíu mày.
- Cháu đã nói rồi, cháu không muốn lập gia đình.

- À, cháu gái thấy không thuận mắt. Đó là do tên Tiểu Thần Tiễn này không phúc khí. Ta sẽ không nói tới hắn nữa. Ăn cơm đi.
Lão bà bà áo đen gắp thức ăn cho thiếu nữ.

"Ngay cả Tiểu Thần Tiễn cũng thấy chướng mắt. Rốt cuộc hai bà cháu này là thần thánh phương nào?"
Dược Độc Song Tinh liếc nhau, cùng thấy sự khiếp sợ trong mắt nhau.

Sau một lát, cánh cửa lại mở ra, một đám người khác đi vào.

Bọn họ cũng là những trung niên, nam tử dũng mãnh, khuôn mặt như cứng rắn, cơ thể như vững chắc. Một đám người lạnh lùng, vững chắc như núi.

Bọn họ mặc võ phục màu đỏ như lửa, khí tức hừng hực. Khí thế cũng ngưng tụ thành một mảnh, cùng nhau đi tới, giống như tường thành sắt thép.

Người dẫn đầu cũng là thiếu niên.

Mái tóc của hắn như lửa đỏ bốc lên, tai to gấp đôi so với người thường. Một đôi mắt sáng ánh vàng khiến mọi người đều chú ý tới. Trong đôi mắt bắn ra ngọn lửa lẳng lặng thiêu đốt.

Hoả Nhãn Kim Tinh!

Đại sảnh yên tĩnh một chút, chợt nổ tung.

- Oa a, thoáng cái có tới hai thế lực siêu nhất lưu.

- Dung Nham bang của Phượng Tiên quốc!

- Chắc người dẫn đầu chính là Tôn Viêm? Hỏa Nhãn Kim Tinh. Không sai. Hắn chính là Thiếu bang chủ Dung Nham bang.

- Thiếu niên này rất khó lường. Có được một Yêu thú tuyệt phẩm Linh Minh Thạch Hầu, đã có thực lực cấp bậc Hào Hùng. Cho tới nay, hắn đều tu hành trong Dung Nham sơn cốc, rất ít khi ra ngoài. Lực Long Địa Quân đại nhân từng khen hắn, nói khí độ và tài năng của hắn tuyệt đối không kém hơn Tiểu Bá Vương.

Đây là một thiếu niên tương đối bá đạo.

Hỏa Nhãn Kim Tinh đảo qua, cả vú lấp miệng em, làm cho những tiếng bàn luận trong sảnh đường đều nhỏ xuống.

- Các ngươi, đều tránh ra. Tôn Viêm ta muốn chỗ này.
Thiếu niên tóc đỏ khoanh hai tay, thản nhiên đi đến trước một bàn vuông, ngẩng đầu nhìn mấy vị du hiệp trước mặt, quát lớn.

- Ngươi!

- Đừng kích động, đối phương có thể là Dung Nham bang, một trong mười tám thế lực siêu nhất lưu.

...

Mấy vị du hiệp e ngại trước uy danh của Dung Nham bang, không thể không đứng lên, tặng chỗ ngồi cho đoàn người của Tôn Viêm.

- Các ngươi, các ngươi, còn có các ngươi, đều tránh ra. Những bàn này đã thuộc về Dung Nham bang chúng ta.
Lập tức, Tôn Viêm lại lấy ngón tay chỉ về hướng những bàn bên cạnh, thần thái ngạo nghễ đến cực điểm.

- Tiền bối, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Dược Tinh Tử vội hỏi lão bà bà áo đen. Trong những bàn Tôn Viêm chỉ trúng có bàn của Dược Độc Song Tinh.

- Các ngươi còn không đi? Muốn tìm cái chết sao? Mau tránh ra cho ta!
Tôn Viêm đi tới, giọng điệu rất không khách khí, đứng nhìn từ trên cao xuống.

- Tiểu tử ngươi muốn tìm cái chết?
Lão bà bà áo đen nheo mắt, liếc mắt nhìn Tôn Viêm một cái đầy vẻ tà ác. Truyện Sắc Hiệp

Chỉ một thoáng, Tôn Viêm chợt biến sắc, như rơi vào hố sâu không đáy!

"Không ngờ linh áp khủng bố như vậy!"
Trong lòng hắn khẽ kêu một tiếng, không khỏi lui về phía sau một bước. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào lão bà bà áo đen theo che dấu không được vẻ hoảng sợ.

- Tiền bối ở đây, tiểu tử đã lỗ mãng. Không biết đại danh của tiền bối, hoan nghênh sau này đến Dung Nham bang làm khách. Đến lúc đó, tiểu tử sẽ nhất định sẽ chiêu đãi tận tình.
Tôn Viêm nhanh chóng trấn tĩnh lại, chắp tay hướng về phía lão bà bà áo đen nói.

Hắn thay đổi cực nhanh, làm cho người ta có cảm giác không kiêu ngạo không siểm nịnh. Mặc dù là giải thích, cũng có vẻ khí thế hơn người.

Nhưng hắn còn chưa nói xong, chợt nghe lão bà bà áo đen nói một chữ:
- Cút.

Tôn Viêm mất hết thể diện, không dám nói một tiếng vội lui xuống.

Mọi người trong đại sảnh nhìn thấy cảnh tượng này lại to nhỏ thảo luận.

Vô số ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, kính sợ, tò mò, đều hướng về phía Dược Độc Song Tinh.

Mọi người đều đoán, vị lão nhân thần bí mặc áo đen này đến tột cùng là người nào, vừa xuất hiện trong giang hồ, không ngờ làm cho Tôn Viêm kinh ngạc, không dám tiếp tục làm càn.

Du hiệp giới tàng long ngọa hổ, nhưng trong đại hội du hiệp này cũng chưa từng thấy cảnh tượng như vậy.

Rất nhanh, tất cả mọi người thật cẩn thận dời mắt đi hướng khác. Nếu nhìn chằm chằm một lúc lâu, đối với bất kỳ cường giả nào mà nói, là một sự đại bất kính.

- Hừ! Tên tiểu hầu tử này, không ngờ bộ dạng lại có phần giống gia gia hắn như vậy. Cháu gái ngoan, thấy hắn như thế nào?
Lão bà bà áo đen lại hỏi.

Thiếu nữ áo đen thở dài một hơi, lắc đầu không nói gì.

Dược Độc Song Tinh lại giật mình. Nghe cách nói của lão bà bà áo đen, hình như có quen biết với ông nội Tôn Viêm. Dựa vào điều này có thể suy đoán, nàng tuyệt đối là lão quái vật từng xuất hiện trong giang hồ.

Chỉ có điều đến tột cùng thực lực của bà ta cao tới mức nào?

Có sẵn linh áp, ít nhất phải là cường giả Quân cấp. Nhưng bà ta tuyệt đối không phải cường giả bình thường.

"Chờ một chút!"
Bỗng nhiên Dược Tinh Tử nghĩ đến một việc quan trọng, trong lòng chấn động mãnh liệt.

Có thể vận dụng linh áp thuần thục như thế, dày công tu luyện, thậm chí có thể triển khai linh áp nhằm vào một người, những người khác lại không cảm nhận được. Chí ít phải là cường giả Hầu cấp lâu năm, mới có thể làm được!

Cường giả Hầu cấp!

Nếu nói cường giả Quân cấp, là cao thủ trong Ngự yêu sư. Như vậy Hầu cấp, chính là cao thủ trong cao thủ, chân chính có thể tung hoành Tinh Châu. Trên Đằng bảng, cường giả Hầu cấp cũng chỉ có chín vị thôi. Cho dù là tàng long ngọa hổ, cường giả Hầu cấp ẩn dật trong dân gian Tinh Châu, cũng không vượt quá mười vị.

Đây là lực lượng chân chính đứng ở trên Kim Tự Tháp. Khó trách khẩu khí lớn như vậy!

Nghĩ đến đây, ánh mắt huynh đệ Dược Độc Song Tinh nhìn về phía lão nhân áo đen càng them kính sợ. Thậm chí bọn họ dường như còn cảm thấy hưng phấn và vinh
hạnh —— có thể cùng một vị cường giả Hầu cấp ăn chung một bàn, đây là vinh dự lớn lao!

- Thiếu bang chủ, lão nhân áo đen kia là thần thánh phương nào?
Sau khi ngồi xuống, một thành viên trong tinh nhuệ Dung Nham bang, không khỏi tò mò hỏi.

- Ta cũng không rõ. Không nên trêu chọc bà ta. Ít nhất bà ta có thực lực cường giả Hầu cấp.
Tôn Viêm liếc mắt về phía bàn Dược Độc Song Tinh, thần sắc ngưng trọng nói.

- Cường giả Hầu cấp!

Nghe nói như thế, đám người bên cạnh không nhịn được líu lưỡi. Bọn họ thật cẩn thận nhìn lướt qua, khắc sâu hình dáng của lão bà bà áo đen vào trong lòng.

- Chẳng qua cũng không cần quá lo lắng. Hầu cấp thì sao? Chỉ cần ta có đủ thời gian, tương lai ta cũng có thể đạt tới mức đó. Không cần làm mất phong độ của Dung Nham bang chúng ta, hiểu chưa?
Tôn Viêm nhíu hạ mày, quát khẽ nói.

- Dạ, Thiếu bang chủ.

- Huyết mạch trong cơ thể Thiếu bang chủ đã thức tỉnh, bước vào thời kỳ phát triển với tốc độ cao. Tin tưởng không bao lâu, Thiếu bang chủ chính là người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi ở Tinh Châu.

- Ha ha ha, không sai. Tới lúc đó, Tiểu Bá Vương, hay Nhị Lang Thiên Quân cũng không là đối thủ của Thiếu bang chủ!
Đám người Dung Nham bang nói.

- Tiểu Bá Vương, Nhị Lang Thiên Quân... Hừ, bọn họ kiêu ngạo không được bao lâu nữa đâu. Bởi vì Tôn Viêm ta đã chính thức rời núi! Hả?
Tôn Viêm đang nói, bỗng nhiên thần sắc biến đổi, cảm giác được điều gì. Hắn quay đầu nhìn về phía cửa khách điếm.

Cửa lớn bị đẩy ra một cách chậm rãi. Lúc này đây, chỉ có một người đi vào.

Nhưng giờ phút này toàn bộ đại sảnh hoàn toàn im lặng.

Người tới là một thiếu niên. Hắn phong thần như ngọc, anh tuấn tiêu sái, tóc đen, toàn thân mặc áo bào trắng. Mũi hắn thẳng cao ngất như núi, trong ánh mắt lóe ra tinh quang, làm cho người ta thoáng liếc mắt một cái, đều cảm thấy bị hấp dẫn.

Bởi vì hắn có khí chất và mị lực khác thường.

Trong bão cát đại mạc, gió lùa vào khiến quần áo hắn bay phất phới. Nhưng trong cảm nhận của mọi người, bão cát vốn khô rát, lại giống như đã biến thành làn gió êm dịu.

Trong nháy mắt, khi nhìn thấy thiếu niên này, mọi người giống như rơi vào một bức tranh với thác nước từ trên núi chảy xuống. Non xanh nước biếc, thung lũng sông sâu thâm u.

Giờ phút này, mọi người hình như rời xa Đại Mạc, tiến vào Thủy Trạch Chi Hương của Giang Hán quốc.

Giang sơn cẩm tú, thiếu niên như ngọc.

Hắn chính là Nhị Lang Thiên Quân.

Chưởng quầy đã chạy tới:
- Nhị Lang Thiên Quân đại nhân, đại nhân nhà ta từng phân phó, đã cố ý chuẩn bị một gian phòng thượng đẳng cho đại nhân. Thiên Quân đại nhân đi đường vất vả, muốn ăn chút gì, cứ phân phó.

Chưởng quầy xoa xoa tay, khom lưng, trên mặt đầy vẻ tươi cười. Thái độ của hắn bây giờ hoàn toàn đối lập với thái độ xa cách khi gặp đám người Sinh Tử Cốc.

Độc Tinh Tử vừa ghen tị, lại là hâm mộ. Nhưng không cảm thấy có gì không ổn.

Cường giả Quân cấp mười bảy tuổi, có tư cách được hưởng sự đối đãi tốt như vậy.

- Nếu có thể, dẫn ta tới phòng.
Nhị Lang Thiên Quân nhìn lướt qua đại sảnh, lời ít mà ý nhiều nói.

- Được, Thiên Quân đại nhân, ta xin dẫn đường cho ngài, thỉnh đi bên này.
Chưởng quầy tỏ thái độ kính cẩn, nghiêng thân mình, đi ở phía trước.

Trong đại sảnh, dưới ánh mắt của mọi người, hai người đi lên lầu.

Nhị Lang Thiên Quân lại đột ngột dừng bước.

Hắn nhíu mày, quay đầu lại, nhìn về phía cửa khách điếm. Khi mọi người đang cảm thấy khó hiểu, hắn giãn lông mày, mở miệng nói:
- Chưởng quầy, thỉnh thu xếp cho ta một bàn, bày đồ ăn ngon, ta muốn chiêu đãi một người.

- Hả, được, được. Ta sẽ an bài cho ngài!
Chưởng quầy vội vàng đáp ứng. Hắn đảo mắt nhìn qua đại sảnh. Lúc này các bàn đã sớm có người ngồi. Làm sao còn có bàn ăn nào trống?

Nhưng Nhị Lang Thiên Quân muốn, ai dám nể mặt hắn?

Chẳng qua, đến tột cùng là ai có thể làm cho Nhị Lang Thiên Quân thay đổi chủ ý?

Khi mọi người ở đây còn đang nghi hoặc, cửa lớn lại chậm rãi được đẩy ra. Làn gió thơm cuốn vào, một đám người rảo bước tiến vào đại sảnh.

- A? Nhị Lang Thiên Quân, ngươi đến rồi sao...
Người thiếu niên dẫn đầu liếc mắt nhìn mọi người một cái, thấy Nhị Lang Thiên Quân chờ, ngây ra một lúc, chợt cười rộ lên.

Giọng điệu hắn rất tùy ý, cười lại không có chút thiện ý nào.

- Tốt lắm, xem ra phải sớm ngày giao đấu. Lúc này đây, ngươi chạy trời không khỏi nắng, ắt phải bại trong tay ta.
Thiếu niên không chút thiện ý, giọng điệu rất điên cuồng, làm cho người ta cảm giác được một mị lực tự tin.

- Tiểu Bá Vương, làm gì phải nóng vội như vậy? Không ngại ngồi xuống trước, uống một ly, sau đánh một trận cũng không muộn.
Nhị Lang Thiên Quân ha ha cười, nói.

Ầm!

Ngay sau đó, toàn bộ đại sảnh đều nổ tung.

Khó trách ngông cuồng như vậy!

Hóa ra Tiểu Bá Vương!

- Hắn chính là Tiểu Bá Vương?

- Ta còn tưởng rằng hắn thành thục, lưng hùm vai gấu, khí phách mười phần, thật không ngờ lại chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi nhu nhược như vậy.

Thấy Sở Vân, trong đại sảnh của khách sạn bình dân nhất thời nổi lên từng đợt tiếng bàn luận sôi nổi.

Toàn thân Sở Vân khoác áo bào trắng, mang khăn chít đầu màu xanh, hoàn toàn mang dáng vẻ một vị thư sinh gầy yếu. Khuôn mặt hắn vô cùng tinh xảo, hai mắt như nước hồ thu, lông mi rậm, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, so với làn da của nữ tử bình thường thậm chí còn mịn hơn ba phần.

Nhất là cùng một đường đến đây với hắn là: Kim Bích Hàm, Tiếu Tiểu Hiền, còn có Hoa Mai, Dịch Yên, Phi Yến cùng các môn nhân tinh nhuệ của Yên Chi Môn.

Với vô số giai nhân bên cạnh làm nền, càng khiến hắn như quần tinh ủng nguyệt, thu hút ánh mắt của vô số người.

Nếu dùng tám chữ để hình dung hắn, đó chỉ có thể là "Mắt ngọc mày ngài, tuấn tú bất phàm". Nếu không phải Nhị Lang Thiên Quân nói toạc ra thân phận của Sở Vân, chắc hẳn rất nhiều người đều cho rằng Sở Vân là nữ cải nam trang.

- Không ngờ Tiểu Bá Vương có bộ dáng như vậy, thế gian này còn có nam nhân tuyệt mỹ như vậy…
Ngay cả thiếu nữ áo đen cũng thấp giọng thì thào, vô cùng kinh ngạc. Hình tượng của Sở Vân so với trong tưởng tượng của nàng quả thật là cách một trời một vực.

Đối với sự thay đổi hình tượng bản thân, Sở Vân kỳ thực cũng rất bất đắc dĩ.

Kiếp Yêu trong tay hắn, bất kể là Thiên Hồ, Thông Linh Xà, Nguyệt Thỏ hay Kim Ngọc Tiên Điệp, đều nằm trong số những yêu thú tuấn mỹ, xinh đẹp nổi danh.

Nguyên bản, khi linh khí truyền lại, cải tạo bản thân đã chịu ảnh hưởng sâu nhất của Bạo Động viên trong bát đại kiếp yêu. Bởi vậy, Sở Vân vốn là lưng hùm vai gấu, cao to uy vũ. Thế nhưng, bát đại kiếp yêu chỉ ký kết khế ước minh hữu với Sở Vân, mà với Thiên Hồ lại cũng ký kết khế ước chủ tớ, quan hệ mật thiết nhất.

Hiện nay, tu vi của Thiên Hồ so với các loại yêu vật đã đề thăng lên rất nhiều, lực ảnh hưởng của các nàng lấn át tám đại kiếp yêu. Kết quả là, hình tượng của Sở Vân
trong vòng mấy tháng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, khiến hắn biến thành một thiếu niên cực kỳ tuấn mỹ, mười phần văn tú, nhẹ nhàng.