Chỉ Vì Mình Em

Chương 7: Gài bẫy



Tần Minh Nguyệt ngồi trong xe mà lòng nóng như lửa đốt, cô nhìn xung quanh mãi không thấy Vương Sở Minh đi ra, đột nhiên một chiếc cứu thương dừng lại trước xe cô đang ngồi.

“ Chuyện gì vậy? Vương Sở Minh.”

Cô vội vàng tìm chỗ mở khóa cửa xe nhưng bỗng rồi cửa xe ở ghế lái mở ra, Vương Sở Minh ngồi lên ghế lái nhìn theo đám bác sĩ với y ta đang chạy vào bên trong sân bay.

“ Anh…Anh làm sao vậy? Sao áo anh lại dính máu thế này? Chỗ nào bị thương hả? Mau quay ra đây tôi kiểm tra.”

Tần Minh Nguyệt khuôn mặt đầy lo lắng, sốt ruột nắm lấy tay Vương Sở Minh, kéo anh quay sang phía mình. Vương Sở Minh thấy cô lo lắng cho mình như vậy thì vô cùng ngạc nhiên nhưng rồi sự bất ngờ nhanh chóng biến mất, anh quay sang phía cô cho kiểm tra, môi anh cong lên.

“ Lo lắng cho tôi à?”

“ Ngồi im.” Tần Minh Nguyệt tiếp tục vén tay áo của anh lên xem anh có bị thương không.

“ Còn thích tôi không?”

“ Thíc……..” Cô sững người lại, đưa mắt lên nhìn anh, ánh mắt anh hiện lên ý cưới rõ ràng. Cô biết mình đã bị anh bẫy liền ngại ngùng quay ra ngoài.

“ Tôi đưa em về.” Vương Sở Minh thấy cô như vậy cũng không tiếp tục trêu đùa cô nữa, anh quay xe đưa cô về Tần gia.

Trên đường đi không ai nói với ai câu nào, đôi lúc cô lại đánh mắt nhìn sang người đàn ông đang ngồi ở ghế lái, có vẻ tâm tình anh rất vui vẻ.

“ Lấy cho tôi điện thoại ở túi áo.” Anh bỗng lên tiếng.

Tần Minh Nguyệt giật mình nhìn chiếc áo vest vẫn đắp trên đùi mình, cô vội bỏ ra.



“ Tôi bảo em lấy điện thoại chứ đâu bảo em bỏ nó ra khỏi người em.” Vương Sở Minh chau mày khi thấy hành động của cô.

Cô lại để lại chiếc áo trên đùi mình, lục hai túi áo tìm điện thoại cho anh.

“ Đây.” Cô đưa điện thoại sang cho anh.

“ Mật khẩu 378295. Bấm số gọi cho Tiểu Anh Tử.” Anh không nhận lấy điện thoại mà tiếp tục lái xe.

“ Muộn thế này còn gọi cho con bé có ổn không?” Cô vừa bấm mật khẩu vừa hỏi.

Vương Sở Minh không trả lời câu hỏi của cô mà tiếp tục lái xe. Cô thấy anh không trả lời cũng liền im lặng không hỏi nữa mà tìm số của Vương Gia Ninh bấm gọi.

“ Alo. Anh Tử.” Thấy có người nghe máy anh liền lên tiếng.

[ Vương nhị, muộn thế này có chuyện gì sao?] Đầu dây bên kia truyền đến tiếng trả lời, giọng nói có chút ngái ngủ.

“ Anh Tử, ngày mai em đi giải quyết công việc bên kia giúp anh.” Vương Sở Minh như nhìn thấy gì đó bên đường khiến sắc mặt anh có chút thay đổi nhưng vẫn tiếp tục cuộc nói chuyện.

[ Cái gì?] Vương Gia Ninh tỉnh ngủ ngồi bật dậy lớn giọng khiến Lục Tử Dương cũng dậy theo.

[ Không phải anh đi rồi sao?] Cô ra hiệu không có gì với Lục Tử Hàng, tiếp tục truy vẫn.

“ Đột nhiên xảy ra chút chuyện, không đi được.” Vừa nói Vương Sở Minh vừa đánh mắt nhìn qua Tần Minh Nguyệt.



[ Chịu, việc ai người đó làm, anh tự mà đi.] Vương Gia Ninh lập tức cự tuyệt.

“ Anh Tử, không phải hôm trước em thích một chiếc bản giới hạn của Dior sao?”

[ Chồng em mua cho em rồi.]

“ Vậy 5% cổ phần công ty?”

[ Không thèm.]

“ Vậy căn biệt thự của anh, không phải trước kia em thích nó sao.” Vương Sở Minh liếc qua màn hình điện thoại chờ đợi câu trả lời.

Vương Gia Ninh có chút trần trừ, quả thực là cô rất thích căn biệt thự đó của anh mình. Cô trần trừ chưa đưa ra quyết định, bên này Vương Sở Minh vẫn kiên nhẫn đợi câu trả lời của cô.

[ Đi bao ngày?] Cuối cùng cô cũng trả lời.

“ Cái ý phải tùy em. Giải quyết xong sớm thì về sớm.”

[ Em đi. Ngày mai sang tên căn nhà cho em.] Vương Gia Ninh cũng lên tiếng thỏa thuận.

“ Không thành vấn đề.” Đáy mắt Vương Sở Minh lướt qua ý cười.

[ Cúp đây.]

“ Ngủ ngon.”