Trong căn phòng tân hôn, Nhiếp Hân Như ngồi một mình đơn côi, cô ngồi tiếp tục nhìn xuống cốc nước ấm trên bụng, nó khiến cô nhớ lại lần đầu tiên cô đến ngày, hôm đó là Vương Sở Hàn chạy đi giúp cô mua cái đó, pha nước đường đỏ, đưa cô về nhà……. Tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân của Vương Sở Hàn tiến vào khiến dòng suy nghĩ của cô bị đứt mạch. Anh đặt trên bàn một ly nước đường đỏ cùng với một túi chườm.
“ Uống đi.”
“ Ca…..Cảm ơn anh.” Cô vô cùng ngạc nhiên, ban đầu vốn còn tưởng anh đi phòng khác ai ngờ anh giúp cô lấy nước đường đỏ cùng túi chườm ấm.
“ Đều là vợ chồng rồi đừng nói những lời khác sáo như vậy nữa.” Vương Sở Hàn mở tủ lấy quần áo để đi thay.
Cô cầm lấy ly nước cùng túi chườm ấm mà lòng đầy vui vẻ, anh vẫn ấm áp như xưa, vẫn luôn quan tâm người khác qua hành động chứ không phải lời nói. Anh vẫn luôn như vậy. Hân Như cầm điện thoại lên khi thấy tin nhắn gửi đến, khuôn mặt cô bừng sáng trên môi nở nụ cười rạng rỡ. Cô cứ thế mà cắm đầu vào điện thoại nhìn những bức ảnh cưới của cô và Vương Sở Hàn mà quên luôn việc uống nước đường đỏ.
Một lúc sau, Vương Sở Hàn bước ra khỏi phòng tắm, trên người anh mặc một bộ đồ ngủ màu đen có kiểu mẫu giống với bộ đồ mà Hân Như đang mặc nhưng của cô là màu trắng. Thấy cô vẫn đang bấm điện thoại, nước chưa uống, chưa đi ngủ dù đã muộn. Anh tiếp lại trước mặt cô cầm lấy điện thoại của cô.
“ Ơ…Trả em.” Cô đứng lên để lấy lại chiệc điện thoại.
“ Em uống nước chưa? Hết đau bụng rồi à? Mấy giờ rồi còn bấm điện thoại? Tịch thu.” Ánh mắt anh không mấy vui vẻ, anh lớn giọng với cô, giơ chiếc điện thoại lên cao khi thấy cô định dành lấy.
“ Còn sớm mà, tý nữa em uống, em xem nốt cái này xong em đi ngủ. Trả em.”
Thấy anh giơ lên cô liền trèo lên người anh để lấy điện thoại của mình. Hành động của cô khiến Vương Sở Hàn cứng đờ, anh không ngờ cô sẽ làm như vậy nhưng rất nhanh anh khôi phục lại tâm trí giữ lấy eo cô để cô không bị rơi xuống.
“ Hai giờ sáng rồi em còn bảo là sớm, mau xuống uống hết nước cho tôi.” Anh đặt cô trên bàn, cầm lấy cốc nước trên bàn đưa cho cô còn điện thoại thì nhét vào túi quần mình.
Hân Như đứng trên bàn nhìn bộ đồ ngủ của anh rồi lại nhìn bộ đồ ngủ của mình, cô bất cười, không ngờ hai người lại có đồ ngủ đôi. Vương Sở Hàn thấy cô như thế thì khó hiểu, anh búng tvào trán cô, đưa cốc nước lên miệng cô.
“ Em uống ngay lập tức cho tôi rồi đi ngủ.”
“ Em biết rồi.” Cô cầm lấy cốc nước, đưa lên miệng uống cạn.
“ Uống xong thì đi ngủ.” Anh tiến lại trên giường nằm xuống.
Cô nhìn anh nằm trên giường rồi lại nhìn bộ quần áo của mình rồi lại cười thầm, cô vô cùng vui vẻ.
“ Còn không đi ngủ?” Thấy cô vẫn đứng đờ ở đó anh chau mày.
Hân Như nhanh chóng bước xuống khỏi bàn, cô tiến lại nằm xuống bên cạnh anh. Cô nhìn người đàn ông bên cạnh mình mà lòng vui không sao tả nổi, cô đã thích anh từ năm hai người 15 tuổi đến tận bây giờ. Hân Như quay về nước, làm thư ký cấp cao của thương hội ở Nam Thành chỉ vì muốn được ở gần anh hơn. Nghĩ ngợi gì đó, cô quay lưng về phía anh, điều chỉnh giọng nói.
“ Hàn, em đau lưng anh giúp em đấm lưng được không?”
Anh im lặng không trả lời, mắt vẫn nhắm nghiền. Cô quay sang nhìn thấy anh đã ngủ, chắc là không nghe thấy lời cô nói đâu. Khi cô chuẩn bị nhắm mắt đi ngủ thì một bàn tay to lớn đặt trên vùng eo của cô nhẹ nhàng xoa bóp, cô quay người sang liền bị lời nói của anh ngăn lại.