Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 1108



Chương 1108

 

Ngày 12 tháng 8 năm 2015.

 

Con đã chào đời rồi, mặc dù sinh non nhưng nó vẫn rất khỏe mạnh, hy vọng sau này chúng đều sẽ trở thành những người lương thiện.

 

Còn em cuối cùng vẫn không đợi anh quay về được, tình yêu anh ta dành cho em khiến em cảm thấy ghê tởm, em phải kết thúc tất cả những điều này thôi.

 

Nếu như một ngày nào đó anh quay về, có tìm được con của chúng ta, anh hãy giúp chúng sống một cuộc sống hạnh phúc, còn nữa, anh nhất định phải nói cho chúng biết, em rất yêu chúng.

 

Tuyệt bút của Hạ Hi.

 

Xem xong bức thư này, Chiêm Nhi khóc không thành tiếng, anh ta không biết thì ra Hạ Hi sớm đã biết tất cả rồi.

 

Trần Hi Tuấn căng thẳng nhìn tất cả trên màn hình, cậu ta không biết bên trong thư rốt cuộc viết cái gì mà có thể khiến cha mình khóc.

 

trong đau khổ như vậy.

 

“Chuyện của bọn họ thì để cho bọn họ tự mình giải quyết đi!”

 

Lâm Quân nhìn Trần Hi Tuấn “Chỉ là không ngờ, năm đó điều khiến Nhật Linh và cha chia xa lại chính là do cha tôi gây ra”

 

Trần Hi Tuấn cười khổ một tiếng, tiếp tục nhìn màn hình.

 

“Bây giờ, anh đã biết vì sao tôi biết hết mọi chuyện chưa! Dừng lại đi, chỉ cần anh chịu dừng lại, tất cả những gì anh làm trước đây tôi đều có thể coi như chưa có gì h‹ Lê Vân Hàng thở dài một hơi, dù sao năm đó anh em của ông cũng không tuyệt tình như Chiêm Nhi.

 

“Ha ha ha, ha ha..” Chiêm Nhi đột nhiên cười điên cuồng, gương mặt có hơi hung dữ, dừng tay lại, anh ta làm gì còn đường lui nữa, mấy năm nay anh ta sớm đã quen với việc sống sót trong tính toán rồi, buông bỏ những cuộc báo thù này, anh ta sẽ chỉ cảm thấy cuộc sống không còn niềm vui nữa.

 

Huống hồ trong lòng anh ta vẫn luôn biết nguyên nhân thật sự, nhưng anh ta không dám thừa nhận. Còn Lê Vân Hàng cũng là người mà anh ta thật sự hận, bởi vì Hạ Hi thích ông ấy, từ đầu tới cuối, cho dù anh ta có làm gì đều không có được chút tình yêu nào của Hạ Hi.

 

† cái, nhàn nhạt nói.

 

Anh ta hận, hận chính mình vì yêu mà làm vậy. Cho dù năm đó anh ta có thể trói buộc được thân xác của Hạ Hi nhưng cũng không thể níu kéo được trái tim cô.

 

“Anh cười cái gì?” Lê Vân Hàng không ngờ Chiêm Nhi sẽ như vậy, ông không hiểu anh ta đang nghĩ gì nữa.

 

“Anh kêu tôi dừng tay lại, anh vậy mà lại kêu tôi dừng tay lại, tôi nói cho anh biết, không thể nào, tôi đã không còn là Chiêm Nhi của năm đó nữa rồi, khi tôi đi vào con đường này tôi đã không nghĩ tới chuyện quay đầu lại nữa”

 

Trong mắt anh ta không còn sự đau khổ như vừa nãy nữa, mà thay vào đó là vẻ kích động, anh ta trở nên hung hăng hơn, dường như có ý muốn mang hết toàn bộ tính toán trước đó ra cho mọi người nhìn thấy Vậy.

 

“Anh thật sự là hết thuốc cứu chữa rồi”

 

Lê Vân Hàng lắc đầu, nhận ra đã nhiều năm trôi qua như vậy, Chiêm Nhi đã không còn đơn thuần là vì việc báo thù cho chuyện năm đó mà tới nữa rồi, anh ta đã lấy chuyện này làm thú vui để sống, nội tâm anh ta đã vặn vẹo lắm rồi.

 

Mà bản thân ông cuối cùng cũng đã xem thường vết thương mà sự thù hận mang đến cho con người, anh cứ nghĩ những bức thư này có thể cảm hóa và cứu rỗi anh ta.

 

Lê Vân Hàng chán ghét nhìn Chiêm Nhi, trong lòng cảm thấy rất ghê tởm.

 

“Đúng, tôi đã hết thuốc chữa rồi! Không phải mấy ngày trước Lâm Quân có viết thư khiêu chiến sao? Lúc đó tôi còn chưa đồng ý, vậy thì bây giờ kêu anh ta tự đến đi, tôi đồng ý đấy, từ hôm nay trở đi, tôi chấp nhận hết mọi sự khiêu chiến của các người”

 

Có lẽ cả đời này anh ta sẽ không thắng được Lê Vân Hàng ở phương diện tình cảm của Hạ Hi, nhưng Chiêm Nhi phải thắng được ông ta trong những phương diện khác, thậm chí tất cả những gì Lê Vân Hàng có, anh ta đều phải phá hủy hết.

 

“Anh không xứng, anh vốn dĩ không xứng làm đối thủ của tôi, anh càng không xứng để yêu Hạ Hi, anh đã làm bẩn cô ấy rồi”

 

Lê Vân Hàng nhìn người trước mắt, khi anh nghĩ tới chuyện lấy bức thư này ra, bản thân ông thậm chí còn có chút hy vọng với Chiêm Nhi!

 

Vậy nên ông vẫn luôn không cần truy xét, cộng thêm sự áy náy với Hạ Hi năm đó, ông chỉ muốn chuyện này cứ thế mà biến mất, không ngờ bây giờ trái tim ông lại đau khổ như vậy.

 

Cuối cùng ông cũng hiểu ra, vì sao năm đó Hạ Hi lại bị trầm cảm, sống cùng với con người trước mắt này, đổi lại là ai cũng sẽ không yên ổn được.

 

“Vậy thì anh có thể làm gì tôi đây?” Chiêm Nhi cười lạnh.

 

“Tôi sẽ không tha cho anh đâu!” Lê Vân Hàng tiếp tục nói, sau đó ông quay người rời khỏi văn phòng.