Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 1434



Chương 1434

Trong lúc mọi người đang vỗ tay khen tửu lượng của Vương Tiểu Trí thì chai rượu trên bàn tiếp tục xoay, cuối cùng nó chỉ vào Lê Nhật Linh.

Chỉ vào cô nhưng mà mọi người rất chăm chú, tất cả đều vỗ tay reo hò, cuối cùng cô mới nhận thức được mà xoa xoa tay.

“Gọi em kìa”

Thấy cô lo lắng như vậy, Lâm Quân dùng vai đụng cô cái rồi cười “Em biết mài”

“Sự thật hay thử thách?”

Lê Nhật Mình nhìn mọi người mới biết mình bị gài bẫy, nếu chọn thử thách nhất định họ sẽ ghép cô và Lâm Quân, nếu chọn sự thật có thể sẽ chết thoải mái hơn một chút. Cô thở dài, cuối cùng cũng chọn một thứ tương đối đơn giản.

“Sự thật!”

“Cô thích chủ tịch Lâm của chúng tôi sao?”

“Chủ tịch Lâm có đẹp trai không?”

“Cô thích JZ à?”

Mọi người còn chưa kịp thống nhất ý kiến, đã rối rít nháo nhào cả lên.

“Im lặng, cơ hội này phải gửi lại cho chủ tịch Lâm của chúng ta mới đúng.”

Nguyễn Trung Kiên khống chế tình hình, mọi người cũng đồng ý dừng lại và nhìn Lâm Quân.

Trong nháy mắt không khí đã yên lặng lại, vô số cặp mắt đang nhìn Lâm Quân, chờ anh đưa ra một câu hỏi làm mọi người hài lòng

“Hử? Làm sao đây, mọi người đưa cơ hội này cho anh rồi, anh nên hỏi vấn đề gì đây?”

Lâm Quân ghé vào tai Lê Nhật Linh, anh mỉm cười lịch sự, bộ dạng cười toe toét, nhưng lời nói lại làm cho Lê Nhật Linh lập tức nhíu mày.

Ai biết Lâm Quân sẽ hỏi mình cái gì, bỏ đi bỏ đi, vui vẻ đi.

Lê Nhật Linh nhanh chóng cầm chai rượu trên bàn, nhìn mọi người rồi qủa quyết nói: “Tôi uống rượu!”

“Sao lại sợ rồi?”

Lâm Quân cầm chai rượu xuống, khóe môi cong lên tinh nghịch, Lê Nhật Linh cũng nhìn anh.

“Ai sợ chứi Chơi thì chơi!”

“Bốp” một tiếng, chai rượu đã bị đẩy ra xa, mọi người đều nhìn bọn họ rồi vỗ tay tán thưởng!

“Nói đi, rốt cuộc là câu gì?”

Dáng vẻ không sợ chết của Lê Nhật Linh chọc mọi người cười vui vẻ.

“Anh đã tìm em lâu như vậy, mặc dù em không nhớ anh là ai, nhưng mà em có thích anh một chút nào không?”

Giọng nói mị hoặc tràn ngập trong không khí, xung quanh đều tự động im lặng!

Bốn mắt của hai người đối diện nhau, giống như đang đắm chìm trong một thế khác.

Nhìn ánh mắt như làn sóng xanh của Lâm Quân, những gì hiện lên trong đầu Lê Nhật Linh đều là hình ảnh Lâm Quân ở trong thế giới của mình trong khoảng thời gian này.

Hình ảnh anh ngăn cô lại trong hẻm nhỏ, gọi cô là vợ mình, hình ảnh anh gọi to tên cô dưới tán cây hòe lớn trong trời mưa hôm đó thu hút ánh mắt của mọi người, hình ảnh anh trèo vào nhà cô rồi ngất xỉu, hình ảnh anh chạy đến công ty để mặc cả với sếp, hình ảnh anh hét to với cô vì sợ cô chán chường.

Cô thật sự thích hình ảnh Lâm Quân như vậy.

“Chuyện đó, rốt cuộc là có hay không?”

Thấy Lê Nhật Linh đang ngẩn người, Nguyễn Trung Kiên hua tay trước mặt cô.

“Chuyện này, chuyện này… Dĩ nhiên là không có! Làm sao em lại thích anh được?

Anh làm em mất đi sự nghiệp em còn chưa tính sổ với anh”