Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 212



Chương 212: Em có tin anh không

Ôm nhau trong cơn gió lạnh, anh giúp cô bình tĩnh lại, đối mặt với mình, hai tay ôm vòng lấy cô, dùng cơ thể mình chắn gió lạnh cho cô.

Một lúc lâu sau, cô mới giữ bình tĩnh được nhịp tim, cô nấm lấy bàn tay to lớn của anh, tím kiếm một chút ấm áp: “May mà em không từ chối để anh đến cùng với em”

Nếu không thì, cô thật sự không biết làm sao để đối diện với ngôi nhà hỗn loạn này.

Dường như tất cả đều đã thay đổi, ba đã không.

còn là người ba nghiêm khắc mà cương trực nữa, mẹ cũng không còn là người mẹ mềm yếu mà hiền lành nữa, còn người em gái kiêu ngạo phóng khoáng, không biết bắt đầu từ khi nào, cũng trở thành một kẻ điên đi đến bước đường tuyệt vọng.

Lâm Quân nắm trọn lấy tay cô, chỉ đến khi xoa xoa được chút hơi ấm, lúc này mới đút vào trong túi áo ấm áp của mình.

Anh hỏi cô: “Em có tin anh không?”

Thật lâu sau, Lê Nhật Linh mới bình tĩnh gật đầu: “Em tin anh.”

Không thể nhìn ra đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô có thể nhận thấy, trạng thái tính thần của em gái đã có chút không bình thường: “Nếu như đứa trẻ là của anh, em lại tin, là chuyện xảy ra tối hôm đó sau khi đuổi nó ra khỏi nhà.”

Cho nện em ấy mới hận mình như vậy, nói tất cả đều là tại mình.

Lâm Quân ôm chặt cô vào lòng: “Chúng ta nghĩ giống nhau.”

Vốn dĩ chuyện của nhà họ Lê, anh không định can thiệp vào. Nhưng mà Lê Nhã Tuyết lại phải lôi mình xuống nước cho bằng được, vậy thì không thể không can thiệp rồi.

Ba của đứa bé là ai, chỉ cần đã gây chuyện, thì nhất định sẽ để lại dấu vết.

Sau ngày hôm đó, Lê Nhật Linh vẫn chưa quay về.

nhà họ Lê lần nào.

Nhưng tình cảm giữa cô và Lâm Quân, hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào vì lời khiêu khích của Lê Nhã Tuyết.

Lâm Quân vẫn rất cố chấp bày ra vô số các loại chiêu trò ở trên giường, cố gắng cùng cô tạo ra một đứa trẻ.

Cũng không biết là do cô chưa đủ lực, hay là anh chưa đủ lực, tính từ khi trở về từ nước Pháp, đã là mấy tháng rồi, bụng của cỗ vẫn chưa hề có một chút động thái nào.

Sau khi làm xong, cỗ mệt mỏi nằm trên giường, anh đè-lên trên người cô, vẫn chưa-chịu rút ra, ngoan cố giống như một đứa trẻ.

Lê Nhật Linh bị dáng vẻ cố chấp của anh, làm cho.

buồn cười.

Cô đưa tay lên sờ mái tóc mềm mại của người đàn ông này, trong ánh mắt hiện lên chút ý cười: “Hình như anh rất vội vàng muốn có con.”

Có người nói tóc của một người và trái tim của người đó có mối liên kết với nhau. Có những người nhìn qua trông rất vô tình lạnh lùng, nhưng trong lòng họ lại rất mềm yếu, vào những thời điểm quan trọng, họ vĩnh viễn sẽ không bao giờ buông bỏ bạn.

Trước đây, cô chỉ tin vào vẻ bể ngoài.

Còn bây giờ, cô bắt đầu tin vào điều này.

Lâm Quân không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại cơ thể lại nỗ lực thêm một lần nữa, dùng hành động để nói cho cô câu trả lời.

Lăn lộn, cọ xát, bắn vào trong người cô sau đó vẫn không chịu rút ra mà ôm chặt cô vào lòng, đôi môi mỏng hôn lên trán cô: Cô ở giữa vẽ vòng tròn lên trước ngực anh: “Vội vàng muốn có con như này không phải tính cách của anh, mẹ mới là tính cách-vội vàng muốn bế cháu trai, là mẹ đã thúc giục anh sao?”

Người mẹ này, đương.nhiên không phải nói đến ‘Viên Vũ, mà là mẹ của Lâm Quân: Hoàng Ánh.

“Ngày mai chúng ta về thăm mẹ đi, mặc dù không có cháu trai, bà ấy vẫn có con trai và con dâu.

“Không đi” Tay của anh lướt xuống phía dưới cổ cô, quyến luyến ở ngực cô, cuối cùng dừng lại ở vùng bụng phẳng lì: “Vẫn là nên đợi sau khi có cháu trai rồi về.”

Cô tỉnh ý nhận ra được điều gì đó: “Hình như anh không muốn cho em về”

“Đúng thế, mỗi khi về mẹ sẽ luôn ở cùng với em, ba rất có ý kiến. Để hai người lớn tuổi bọn họ cùng sống trong thế giới của hai người đi.”

E..có tin anh không.

“Dường như rất có lý.”

“Vì vậy, chúng ta phải cố gắng làm ra một đứa cháu trai cho mẹ, như thế mới có thể sớm về thăm bà ấy”

Nói xong lại đè người lên trên, lại thêm một lần nữa giở trò mánh khóé.

Lâm Quân không dám để cô phải suy nghĩ nhiều, cũng không dám để cô về nhà họ Lâm.