Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 288



Chương 288: Mưu kế của Lê Nhã Tuyết

Mặc dù đều là con gái của nhà họ Lê nhưng thể chất của hai người họ lại hoàn toàn trái ngược nhau, cơ thể của Lê Nhật Linh rất dễ lưu lại dấu tích mà Lê Nhã Tuyết thì lại không dễ dàng như thế.

Dễ thấy được lúc hôn phải kịch liệt ra sao mới để lại một loạt những vết hôn như vậy.

Lê Nhã Tuyết không chút câu nệ nới rộng quần áo, vừa cười nhạo vừa để anh ta nhìn: “Muốn nhìn sao, vậy để tôi cho anh nhìn đủ. Hay là để tôi cởi hết để anh nhìn?”

Hà Dĩ Phong sợ Lê Nhã Tuyết nổi điên rồi cởi bỏ quần áo thật, anh ta quay đầu, nhìn xuống dưới đất.

Lê Nhã Tuyết bật cười thành tiếng: “Tôi nhớ anh Hà đây thích chơi, cũng rất biết chơi với người khác mà, chắc cũng phải có đến năm cô bạn gái mười tám tuổi rồi ấy chứ. Giờ còn giả bộ là thiếu nam thuần khiết làm gì, có mồi ngon mà anh lại chê à?”

Những bảo vệ kia mỗi lần đụng vào cơ thể cô ta đều như đói khát lâu năm.

“Đủ rồi” Lê Nhật Linh không nghe nổi nữa. Cô cũng chẳng biết từ lúc nào, cô em gái chỉ đơn giản là tùy hứng chanh chua mà giờ đã biến thành cái dáng vẻ khó ưa như thế này.

Nguyên nhân thật sự là do trầm cảm sao?

Tại sao cô lại cảm thấy dáng vẻ điên khùng của cô em gái kia ngày càng giống bệnh tâm thần vậy chứ?

“Em gào thét đòi tự sát, uy hiếp chị đến đây rốt cuộc để làm gì?”

“Uy hiếp? Chị cho là tôi đang chơi đùa với chị hay sao?”

Lê Nhã Tuyết nở nụ cười u ám, nâng ống tay áo của cô ta lên, dấu vết nằm rõ nét trên cổ tay cô ta hiện ra trước mặt Lê Nhật Linh: “Thấy không?

Vết thương sâu như vậy nè, tôi không đùa với chị đâu”

Cô ta đã vậy rồi, chuyện sống chết thật sự chẳng còn quan trọng nữa.

Nhưng chuyện duy nhất cô ta có thể làm là khiến Lê Nhật Linh cũng không thể sống tốt.

Nếu cô ta chết thật thì chắc chẳn mẹ sẽ rất hận người chị này, mà điều người chị đạo mạo nghiêm trang này quan tâm nhất chính là mẹ của hai người.

€ó lẽ là kiểu bà ta muốn gì sẽ cho đó, nếu không thì sao cô có thể đồng ý với mẹ một yêu cầu quá đáng đến vậy?

Cùng chung một chồng, loại thỉnh cầu vừa nực cười lại đáng thương và đi ngược luân thường đạo lí như vậy mà cô cũng có thể đáp ứng được thì có thể thấy rõ, Lê Nhật Linh để tâm nhiều đến mẹ mình ra sao.

Nhưng dù cô ta không chết cũng chẳng sao.

Cô ta biết mình chắc chắn không thể ở mãi trang viên Lệ Thủy này.

Hiện giờ, cô ta ngày ngày phát sinh quan hệ với bốn tay bảo vệ trông chừng mình, những gã này đều thật sự tưởng rằng cô ta đã điên loạn thần chí, bị hãm hiếp tập thể cũng sẽ không nói ra.

Ha ha, chẳng trách cả đời chỉ có thể làm bảo Với cái nhìn ngu ngốc, thiển cận, chẳng có ý thức về nguy hiểm, không biết nặng nhẹ như vậy thì đời sau bảo vệ cũng chẳng thể làm mà được, chỉ có thể đi xin cơm dưới chân cầu vượt thôi.

Từ sau khi cô ta bị hai gã đàn ông một béo.

một gầy lôi vào bụi cỏ làm nhục, thân thể cô ta sớm đã chẳng còn sạch sẽ nữa rồi.

Dù có bị hai gã cùng làm hay bị cả bốn gã tiến vào thì đối với cô ta mà nói cũng chẳng có gì khác.

nhau.

Nhưng vừa khéo cô ta có thể lợi dụng điểm này để dù có phải về nhà họ Lê, cô ta cũng có thể tố cáo với mẹ, ở trang viên Lệ Thủy, cô ta bị hãm hiếp tập thể mà tất cả những thứ này đều do.

người chị thân yêu nhất của cô ta sai khiến.

Dù cho Lê Nhật Linh có giải thích thế nào thì vết thương ở trên cơ thể cô ta đều là thật, cả dấu vết bị xâm phạm lâu dài ở thân dưới cũng vẫn còn đó.

Đến lúc ấy, bất kể ra sao thì mẹ cũng sẽ chỉ tin tưởng cô ta, rồi nổi giận, thậm chí là thù ghét Lê Nhật Linh.

Bị người mẹ mình quan tâm nhất thù ghét là loại cảm giác như thế nào?

Có lẽ còn tệ hại hơn sự tuyệt vọng lúc này của cô ta, nhưng cũng chẳng sao cả, cô ta có thể từ từ, cơ hội sau này vẫn còn nhiều lắm.

Nghĩ tới kế hoạch hoàn hảo của mình, Lê Nhã Tuyết cười rộ lên.

Bất kể có thế nào cô ta cũng đã bước đầu thành công rồi Lê Nhật Linh, chị cứ đợi tôi từ từ hủy hoại cả cuộc đời chị đi.