Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 321



Chương 321: Dùng điện thoại di động của cậu để gọi cho anh ấy

Hạ Huy Thành không hề xuất hiện.

Cuối cùng, nước mắt trong hốc mắt của Hạ Lan Châu cũng không thể khống chế được nữa, chậm rãi chảy dài xuống.

Ông Hạ không chịu nổi khi nhìn thấy con gái lớn tủi thân như vậy, vì thế bèn vỗ bàn một cái rồi đứng lên, chuẩn bị giải tán khách khứa.

Thế nhưng, Hạ Lan Chấu lại đoạt lấy micro.

trong tay người điều khiển chương trình: “Mọi người cho tôi thêm một chút thời gian nữa nhé, cùng tôi chờ đợi một lát.”

“Mọi người cùng chờ với tôi một chút nữa có được không? Nói không chừng anh ấy đang trên đường bị kẹt xe, hoặc có lẽ tạm thời anh ấy bận rộn chuyện gì đó..” Hạ Lan.Châu cố gắng mượn cớ. Cuối cùng, cô ta dùng hết sức lực toàn thân, giống như đánh cược một lần nữa: “Anh ấy nhất định sẽ trở lại mà”

Nếu như anh ấy không trở lại, cô ta sẽ thua toàn bộ.

Trận cờ này, đến cuối cùng vẫn là Hạ Lan Châu phải thua.

Mọi người vẫn đợi cùng cô ta đến hai giờ chiều, thế nhưng Hạ Huy Thành vẫn không hề có tung tích như cũ.

Trong khoảng thời gian này, hai người lớn của nhà họ Hạ đều không ngừng gọi điện thoại cho anh ấy. Điện thoại di động vẫn luôn được gọi thông nhưng không hề có người nhận.

Cuối cùng, khách khứa cũng dần dần tản đi, hội trường chật kín người trong một thoáng chỉ còn lại mấy người nhà họ Hạ lẻ loi.

Lâm Quân kéo tay Lê Nhật Linh, cũng chuẩn bị rời đi.

Giờ phút này, Hạ Lan Châu mặc kệ đầu tóc nặng nề của mình, chạy tới trước mặt Lê Nhật Linh cản đường đi của hai người họ.

Hạ Lan Châu giang tay ra trước mặt Lê Nhật Linh: “Điện thoại di động của cậu đâu?”

Lê Nhật Linh không hiểu, nhưng vấn lấy từ trong túi xách của mình ra: “Ở đây nè, sao vậy?”

“Gọi điện thoại cho anh ấy đi, dùng điện thoại di động của cậu để gọi cho anh ấy!”

Lê Nhật Linh nhìn Lâm Quân, thấy anh gật đầu thì lúc này mới nhấn số gọi đi.

Chỉ nghe thấy một tiếng “tút”, bên kia điện thoại lập tức có người nhận máy: “Nhật Linh?”

Giọng nam trầm thấp xuyên qua điện thoại khiến màng nhĩ Hạ Lan Châu đau nhói.

Đột nhiên, Hạ Lan Châu cướp lấy điện thoại trong tay Lê Nhật Linh, sau đó gần như điên cuồng mà hét lên: “Anh đang ở đâu vậy? Hôm nay.

là ngày kết hôn của chúng ta mà, anh đã quên rồi sao? Tại sao anh lại không đến?”

Tại sao, tại sao cho.dù cô ta làm gì đi nữa thì anh ấy cũng không đồng ý kết hôn chứ.

Cho dù cô ta gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, anh ấy đều không nhận máy.

Thế nhưng điện thoại của Lê Nhật Linh lại có thể gọi được.

“Tại sao, tại sao anh lại đối xử với em như vậy?” Hạ Lan Châu khóc không thành tiếng.

Lê Nhật Linh đã lập gia đình rồi mà! Tình cảm của Lê Nhật Linh và Lâm Quân cũng có một phần công lao của Hạ Huy Thành, anh ấy biết rất rõ bản thân và Lê Nhật Linh đã không còn cơ hội, vậy thì tại sao không thể buông tay Lê Nhật Linh chứ?

“Chẳng lẽ, anh vẫn không thể buông bỏ được cậu ấy sao?”

Ý thức được bây giờ người đang nói chuyện với mình là Hạ Lan Châu, Hạ Huy Thành khẽ dừng lại một lát, sau đó mới trầm giọng trả lời: “Chuyện này không liên quan đến người khác.”

“Nếu như không liên quan đến cậu ấy, vậy tại sao anh lại bỏ-hôn lê này chứ? Tất cả mọi thứ trong hôn lễ em đều chuẩn bị xong cả rồi, anh chỉ cần đến là được”

“Lan Châu, anh đã nói từ lâu rồi, anh không muốn đám cưới này, là em vẫn luôn ép anh mà thôi”

“Bởi vì em đang ép anh nên anh muốn khiến em mất mặt trước nhiều người như vậy sao? Sớm biết như vậy, em cũng không nên ép anh tổ chức buổi hôn lễ này, mà sẽ trực tiếp ép anh dẫn em đi đăng ký kết hôn”: “Lan Châu, em bình tĩnh lại đã, em biết rõ anh sẽ không làm vậy mà” Giọng nói Hạ Huy Thành vô cùng thong thả.

Bình tĩnh giống như không hề có chút cảm xúc nào, nếu như so sánh lại, đột nhiên Hạ Lan Châu có cảm giác như bản thân mình là một người phụ nữ đanh đá, gian xảo.

Cô ta đè nén tâm trạng, cố gắng bảo mình phải duy trì một chút phong độ cuối cùng: “Anh đang ở đâu, chúng ta gặp mặt rồi nói”

Chương 322: Người Hạ Lan Châu yêu Sau khi Hạ Huy Thành nói địa chỉ thì bổ sung một câu: “Em đến đây đi, trùng hợp cũng có một người bạn cũ muốn gặp em”

Thế nhưng trong lòng Hạ Lan Châu vẫn còn sợ hãi: “Em sẽ lập tức đến ngay, không cho phép.

anh không nhận điện thoại của em nữa”

“Được”

Cúp máy, Hạ Lan Châu nhét điện thoại di động vào trong tay Lê Nhật Linh, sau đó lập tức chạy ra ngoài.

Cho dù hai người già của nhà họ Hạ có đuổi theo kêu gào như thế nào cũng không được, bọn họ rất sợ con gái mình làm ra những chuyện điên rồ “Lan Châu của mẹ… tại sao con lại cố chấp như vậy chứ! Sớm biết như vậy, sớm biết như vậy thì năm đó có chết mẹ cũng không nhận nuôi Hạ Huy Thành” Bà Hạ vừa khóc vừa nói.

Những lời này vô cùng quen tai, Lê Nhật Linh không khỏi dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Vào lúc hai người già nhà họ Hạ nhìn thấy Lê Nhật Linh, vẻ mặt không hề hiện lên chút hiền hòa.

Ánh mắt của bọn họ không giống như đang đối diện với bạn thân của con gái, mà lại càng giống như đang nhìn tình địch hơn.

Bà Hạ lau nước mắt, đi tới trước mặt Lê Nhật Linh: “Lê Nhật Linh, đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên chúng tôi được gặp cô đấy”

Lê Nhật Linh gật đầu hỏi thăm sức khỏe bà ta: “Bác Hạt”

Ông Hạ quan sát từ đầu tới chân Lê Nhật Linh một lượt, rốt cuộc cũng biết con gái mình kém hơn cô điểm nào, Chẳng trách Hạ Huy Thành lại nhiều năm không quên như vậy.

Cho dù về dáng vẻ bên ngoài hay khí chất bên trong, con gái mình cũng thua xa người phụ nữ trước mắt.

Ông Hạ than thở: “Thôi được rồi, được rồi, đây cũng là số mạng mà… Nếu như đồ của mình thì cuối cùng cũng sẽ thuộc về mình, nếu không phải thì có làm sao cũng không được thôi.”

“Cho dù phí công tốn sức như thế nào, cuối cùng cũng không thể lấy đồ của người khác biến thành của mình được” Ông Hạ lắc đầu, nhẹ giọng than thở.

Lê Nhật Linh nghe thấy lời nói của ông Hạ, lại nhìn sang vẻ mặt của bà Hạ thì luôn cảm thấy trong lời nói của ông ta có ẩn ý, thế nhưng trong lúc nhất thời cô lại không hiểu được.

Bà Hạ lại không bình tĩnh được như ông Hạ, con gái bà ta khó khăn như vậy nhưng từ đầu đến cuối cô gái này chỉ có dáng vẻ như đứng ngoài xem kịch.

Tại sao chứ?

Con gái bà ta làm sao lại kém hơn cô gái trước mắt này đượ!

c Bà Hạ đi tới trước mặt Lê Nhật Linh, nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô rồi nói: “Chẳng phải cô chỉ có gương mặt đẹp hơn Lan Châu một chút thôi sao, rốt cuộc là tại sao có thể câu được trái tim Hạ Huy Thành chứ, hơn nữa còn chiếm lấy trái tim thằng bé nhiều năm như vậy!”

Lê Nhật Linh kinh ngạc, cô không ngờ bà Hạ cũng biết những chuyện này.

Ban đầu, khi Lê Nhật Linh và Hạ Huy Thành ở.

bên nhau, trước giờ chưa từng gặp mặt người lớn trong nhà, vẫn luôn là tình yêu bí mật. Ngoại trừ Hạ Lan Châu, gần như không còn ai khác biết cả.

Mà tính tình của Hạ Lan Châu rất độc lập, cũng có nhà riêng của mình nên kiên quyết phải có không gian riêng. Vì thế đã ở riêng với người lớn trong nhà, một tuần mới trở về một hai lần mà thôi.

Không biết có phải trùng hợp hay không, quen biết Hạ Lan Châu nhiêu năm như vậy nhưng nhờ hôn lễ lần này, Lê Nhật Linh mới được gặp.

mặt cha mẹ cô ta lần đầu tiên.

Ông Hạ kéo tay bà Hạ lại, không muốn để bà ta nói thêm gì nữa.

Thế nhưng, một khi bà Hạ đã lên tiếng thì làm sao dễ dàng dừng lại chứ: “Cô thật sự là bạn thân của Lan Châu sao?”

Lê Nhật Linh không hiểu tại sao bà ta lại hỏi vậy, tuy nhiên vẫn lịch sự gật đầu: “Vâng ạ, Lan Châu là bạn thân nhất của cháu”

Thế nhưng bà Hạ lại hận đến cần răng nghiến lợi: “Nếu như cô xem Lan Châu là bạn thân nhất thì tại sao lại đồng ý ở bên cạnh người đàn ông mà con bé yêu nhất chứ? Những năm ở bên cạnh Hạ Huy Thành, cô có biết Lan Châu khó chịu bao.

nhiêu không? Thế những con bé vẫn luôn cố chịu đựng, không muốn để hai người nhìn ra sự khác.

thường. Người Lan Châu thích nhất vẫn luôn là Hạ Huy Thành mà!”