Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 553



Chương 553: Rồi sẽ có ngày quay trở về

Từ trước đến nay Trần Hi Tuấn chưa bao giờ muốn ép buộc Lê Nhật Linh cả. Cậu ta cảm thấy Tình cảm thì phải là tự nguyện từ hai phía và cho nhau sự tự do nhất định, có câu dưa hái xanh thì không ngọt mà.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, Lê Nhật Linh vẫn chưa bao giờ đáp lại tình cảm của cậu ta.

Trần Hi Tuấn là một người vô cùng lạc quan, chỉ cần chưa từ chối rõ ràng, chưa nói rằng mình không có cơ hội nào cả đã là tín hiệu tốt lắm rồi Hạ Ly ngày một lớn lên.

Khi cô bé tròn một tuổi, Lê Nhật Linh dưới sự che chở của Trần Hi Tuấn cũng đã tìm được ý nghĩa của cuộc sống.

Lúc đó Lê Nhật Linh đã nghĩ răng sẽ cho Trần Hi Tuấn một cơ hội, như vậy mới là công bằng với cậu ta Nhưng mỗi khi cô nhìn thấy Trần Hi Tuấn, cô lại cảm thấy như nhìn một người thân trong gia đình của mình mà thôi. Vì vậy lời đã đến đầu môi mà vẫn không thể nói thành câu được.

Trần Hi Tuấn không vội biết đáp án của cô nhưng cô lại tự bắt bản thân phải sớm đưa ra đáp án.

Cuối cùng, lại là Trần Hi Tuấn đến an ủi cô: “Chị quên rồi tư? Chị chỉ cần làm ra thành tích, mang lại cho em giá trị đủ lớn thì sẽ không còn là nợ nần gì nữa cả.

Trừ khi chị cảm thấy mình không bao giờ có thể hoàn thành được cái gì, cả cuộc đời luôn tâm thường vô vị như thế. Vậy nên chị mới muốn dùng tình cảm để báo đáp à?”

Trần Hi Tuấn không quan tâm lắm đến việc kinh doanh nhưng phải nói rằng cậu ta được thừa hưởng một bộ óc xuất sắc của James. Cô chỉ vừa mới bộc lộ tài năng của mình ra thì cậu ta đã đem tất cả những việc mình có thể làm được ra phân.

Trần Hi Tuấn là người rất tốt Cậu ta che chở cho Lê Nhật Linh, nhưng lại càng che chở bảo vệ cho Hạ Ly hơn nữa, dường như đã coi Hạ Ly như một nàng công chúa nhỏ mà chiều chuộng yêu thương.

Các khoản về ăn mặc của Hạ Ly đều có phần của Trần Hi Tuấn hết Lúc tập tễnh biết đi, thỉnh thoảng Hạ Ly cũng bi bô ra vài chữ, phần lớn toàn là tiếng Trung cả.

Trần Hi Tuấn ôm lấy Hạ Ly, lần đầu tiên có cảm giác mất thăng bằng trong đầu, cậu ta hỏi Lê Nhật Linh: “Chị không phải là còn muốn về đó đấy chứ?” Cậu ta thiếu chút nữa đã nghĩ rằng, cô sẽ đồng ý ở lại đây cả đời.

Không muốn phải nói dối Trần Hi Tuấn, cô liền gật đầu: “Rồi sẽ có một ngày quay trở về”

“Chị vẫn không thể buông được anh ta sao?”

Nó thật sự khó để quên đi như vậy sao? Vẻ mặt của Trần Hi Tuấn có chút ủy khuất, tủi thân.

Lê Nhật Linh vừa cười vừa lắc đầu, như giải thích để an ủi em trai của mình: “Tôi là không thể buông bỏ được bản thân mình thôi. Hạ Ly không có cha, chỉ có mẹ. Dù tôi không biết cha mẹ mình là ai nhưng tôi vẫn luôn muốn tìm được họ. Còn người đã cứu mạng tôi và Hạ Ly nữa, tôi đều không thể buông bỏ như vậy mà đi được”

Lời của cô làm cho cậu ta im lặng một lúc: “Nếu chị muốn quay trở về, em có thể cùng chị quay về”

“Trần Hi Tuấn, tôi không còn là trẻ con nữa, tôi sẽ không hối hận với lựa chọn của mình. Tôi cũng sẽ không để mọi thứ cậu làm cho tôi trở nên uổng phí được. Tôi sẽ dần đứng lên cùng cậu và cả Hạ Ly nữa” Bàn tay trắng như ngọc dừng trên cánh tay đang ôm Hạ Ly của cậu ta, cô cúi đầu nói nhỏ nhưng lại nghe vô cùng kiên định: “Cùng với cậu.”

Trần Hi Tuấn vì cô mà tiến vào công ty. Để trở nên mạnh hơn, cô không thể lùi bước được.

Chỉ có trở nên mạnh mẽ rồi đứng lên mới có thể báo đáp ân tình của Trần Hi Tuấn, chỉ có mạnh mẽ hơn mới có thể bảo vệ cho Hạ Ly bình an lớn lên.

Lâm Quân chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm Lê Nhật Linh.

Mà thực tế đã nói cho bọn họ rằng có một số việc dù có cố gắng như thế nào cũng không thể thay đổi được sự thật.

Hòa Phong cũng ngày một lớn, đã bắt đầu bập bẹ gọi cha rồi.

Lâm Quân đem tên Hòa Phong để lại cho đứa nhỏ của anh cùng Lê Nhật Linh, còn đứa trẻ ngoài ý muốn kia thì đổi tên thành Lâm Chí Linh.

Anh là vì Nhật Linh mà đến, trong anh vẫn luôn khắc ghi những kỷ niệm của anh cùng Nhật Linh. Anh sẽ không giống như cô, dễ dàng máu lạnh mà bỏ đứa trẻ đi như vậy.