Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 820



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 820: Đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy

Hai người bước xuống xe, Lâm Quân đi sau Hà Dĩ Phong, anh thường không đích thân đứng ra làm những chuyện như xin lỗi, bồi thường thế này.

Tài xế xe phía trước hạ kính xe xuống, Hà Dĩ Phong thấy cửa xe và đèn trước của chiếc xe thương vụ màu đen này đều bị va chạm hỏng.

“Các anh có biết lái xe không vậy? Muốn tự tử à?”

Tiếng chửi mắng chói tai làm cho Lâm Quân cảm thấy hơi bực bội, muốn xông tới lý luận.

“Thật sự xin lỗi! Xe chúng tôi bị hỏng! Nếu có vấn đề gì, chúng tôi có thể bồi thường cho các anh!”

Sau đó, anh ta nói với Lâm Quân đang đứng sau lưng mình: “Chúng ta không nên gây chuyện, Hạ Linh vẫn đang chờ đấy!”

“Bồi thường gì? Các người bồi thường nổi sao?”

“Văn Thắng! Không nên vô lý!”

Hà Dĩ Phong cũng không nhịn được chuẩn bị đi lên lý luận.

Lúc đầu, anh ta không muốn rắc rối nên định nhượng bộ một chút, để chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có.

Nhưng bây giờ, người tài xế này được đà lấn tới, làm trong lòng anh ta cũng cảm thấy khó chịu.

Một giọng nói trầm thấp. mạnh mẽ từ ghế sau truyền tới, phá vỡ động tác xông lên của người tài xế Lưu Văn Thắng.

“Thật sự xin lỗi Chủ tịch!”

Chính là người này, không thể nào sai được!

Anh nhìn qua Hà Dĩ Phong, sau đó giành lên tiếng trước.

“Đợi một chút! Chuyện này là do chúng tôi có lỗi trước, chúng tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm. Ngược lại, trông ngài rất quen, rất giống một người bạn mà chúng tôi đang tìm kiếm”

“Ồ? Hình như hai vị từ Việt Nam đi một quãng đường xa đến đây. Tại sao sẽ quen biết một người bạn ở nước Pháp, chẳng lẽ vì giá bồi thường nên cố ý viện cớ từ chối?”

Ánh mắt ông chuyển qua Hà Dĩ Phong, ông không biết Lâm Quân, nhưng thật ra ông lại cảm thấy Hà Dĩ Phong hơi quen mắt.

“Xin hỏi ngài có phải là ngài Lê Vân Hàng, Chủ tịch Công ty LX không?” Lâm Quân thấy trên mặt ông ta đầy vẻ nghi ngờ nên dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.

“Đúng vậy!”

“Tôi nói thẳng đi, bây giờ chúng tôi cần sự trợ giúp của ngài. Thật ra chúng tôi đến nước Pháp bởi vì đặc biệt đến tìm ngài, hơn nữa chúng tôi đã đợi ở đây nhiều ngày rồi!”

“Đúng là càn quấy! Chẳng lẽ các anh lại muốn ỷ lại vào tôi à”

Ban ngày ở trên đường, xe của mình bị một xe khác đụng, sau đó người gây tai nạn nói cho mình là đúng lúc bọn họ đang đi tìm mình, trên thế giới thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Đổi lại bất cứ người có nào đầu óc bình thường, cũng sẽ cảm thấy những người này là lưu manh côn đồ, huống chỉ là một chủ tịch của một doanh nghiệp.

Có rất nhiều người mơ ước tiền bạc của những người như ông, mỗi ngày cũng có rất nhiều người muốn bắt cóc ông để vơ vét tài sản.

Ông không thể không đề phòng người khác.

“Văn Thắng! Chúng ta đi thôi!”

“Vâng!”

“Ngài Lê Vân Hàng! Xin đợi một lát! Nếu bây giờ ngài rời đi, ngài sẽ không thấy được đứa con gái mà ngài vẫn luôn tìm kiếm!”

Hà Dĩ Phong vội vàng gõ cửa xe, đúng là chiêu này đã có tác dụng.

“Đợi đã! Mau dừng xe!”

Lê Vân Hàng giống như bị điện giật, kích động mở cửa xe xuống xe: “Các cậu mới vừa nói gì? Con gái của tôi sao?”

Vị Chủ tịch này lập tức từ bỏ vẻ uy nghiêm trong công, ông kích động dùng ngón tay chỉ vào ngực mình, trên mặt đầy vẻ mong đợi nhìn Hà Dĩ Phong và Lâm Quân.

“Vâng! Là con gái lớn của ngài, chính là đứa con gái lớn đã bị ngài vứt bỏ từ nhiều năm trước, cô ấy vẫn luôn tìm ngài”

“Không! Tôi không hề vứt bỏ con bé!”

Lê Vân Hàng càng kích động, cũng xác định Lâm Quân không phải là một người mơ tưởng đến tiền tài của ông, trong lòng lo lắng không yên.

“Bây giờ con bé đang ở đâu?”

“Một hai câu nói không đủ để nói rõ ràng, tôi đề nghị chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện”