Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 855



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 855: Người đàn ông bắt chuyện với Lê Minh Nguyệt

Lê Vân Hàng là cha cô ấy, dù cho có thể không phải là cha ruột đi chăng nữa thì tình cảm suốt bao năm qua cũng không phải là giả. Chuyện huyết thống này không thể một lời nói rõ, như Lê Nhật Linh nói thì đây gọi là duyên phận.

Hạ Linh dường như đột nhiên hiểu ra rồi, bất luận thế nào thì Lê Vân Hàng cũng là thật lòng đối xử tốt với cô ấy.

Hiện giờ Lê Nhật Linh cũng đang nghĩ rằng Hạ Linh không nên phụ tình cảm của hai người họ đối với mình. Nhìn vẻ mặt tươi cười của Lê Nhật Linh, Hạ Linh cũng không còn cảm thấy ghét bỏ và phản cảm nữa.

“Em biết rồi” Hạ Linh nhìn Lê Nhật Linh rồi gật đầu, nhận lấy khăn giấy mà cô đưa.

Jackson vốn cho rằng, với tính cách của Hạ Linh thì chỉ cần hơi dẫn dắt một chút là sẽ có thể thay đổi, nhưng điều mà ông ta không thể ngờ được đó là, trong chuyện này không chỉ có một mình ông ta muốn thay đổi cô ấy.

Lê Nhật Linh không nói thêm gì nữa, cô võ võ vai Hạ Linh.

Bản tính Hạ Linh vốn dĩ không xấu, sống cùng với nhau chỉ mấy ngày ngắn ngủi thì cô cũng có thể cảm nhận được điều này.

Nhìn thấy Lê Nhật Linh dắt Hạ Linh cùng đi ra ngoài, Lâm Quân không hề cảm thấy bất ngờ, cô vốn rất có sức ảnh hưởng tới người khác, cũng rất dễ khiến người ta cảm động, điều này anh đã biết từ lâu.

€ó điều Lê Vân Hàng ngồi tựa trên ghế, nhìn thấy cảnh này thì vô cùng kinh ngạc, phản ứng này của ông cũng là điều hiển nhiên.

Cả đại gia đình lại ngồi vào bàn ăn, qua cơn phong ba nho nhỏ này khiến không khí càng trở nên ấm cúng.

Lê Nhật Linh luôn mỉm cười dịu dàng, cuối cùng thì cô cũng đã tìm được cha ruột của mình, đây là ước nguyện mà cô ấp ủ suốt bao nhiêu năm nay.

Cô biết rằng mấy ngày nữa có lẽ sẽ phải về thành phố A với Lâm Quân, để bọn trẻ ở đó cô cũng thấy không yên tâm, càng huống hồ việc sát nhập công ty ZO và công ty .JZ vẫn chưa xử lý ổn thỏa.

€ó điều hiện giờ còn có thể ở lại đây giây phút nào thì phải trân trọng giây phút ấy.

“Ba em bé nhà cô xinh xắn thật đấy” Người đàn ông khen một cách đầy chân thành.

Lê Minh Nguyệt cũng không nén được tự hào mà gật đầu, như thể được khen chính con ruột của mình vậy.

“Mấy tháng nữa vợ tôi cũng sinh, không biết là con trai hay con gái đây” Người đàn ông vừa nói vừa cười, ánh mắt ngập tràn sự hạnh phúc.

Lúc này Lê Minh Nguyệt mới để ý tới người phụ nữ trẻ tuổi với cái bụng hơi nhô lên đang ngồi bên cạnh người đàn ông ấy.

Cô ấy nhìn Minh Nguyệt cười rồi gật gật đầu, trên mặt còn có chút ngượng ngùng, hạnh phúc của một cô gái nhỏ.

Lê Minh Nguyệt bất giác cảm thấy hơi ngưỡng mộ, cô ấy nhìn người phụ nữ.

Người phụ nữ ấy cũng nghiêng đầu nhìn qua, nhìn mấy đứa trẻ bên cạnh Lê Minh Nguyệt rồi hỏi: “Đẻ em bé có đau không vậy ạ?”

Lê Minh Nguyệt mở miệng rồi lại khép lại, không biết nên nói gì mới phải, trông trẻ con thì cô ấy đầy kinh nghiệm, thế nhưng sinh em bé thì…cô ấy thực sự chưa trải nghiệm lần nào.

Nhưng nghĩ tới chuyện năm ấy Lê Nhật Linh phải trải qua thập tử nhất sinh, Lê Minh Nguyệt không thể không thừa nhận: “Đau thì đau thật đó, nhưng có đứa con của riêng mình cũng là một chuyện vô cùng hạnh phúc.”

Người phụ nữ gật đầu tán thành, cô ấy vuốt ve bụng mình, nét mặt đầy vẻ mong chờ.

“Anh phải chăm sóc tốt cho cô ấy đấy nhé, phụ nữ đang mang thai không chịu được kích động đâu” Lê Minh Nguyệt nghĩ tới chuyện của Lê Nhật Linh và Lâm Quân năm đó, trong lòng dường như hơi xúc động, rõ ràng chỉ là người xa lạ thôi nhưng bỗng dưng Minh Nguyệt lại cảm giác vô cùng thân thiết, lên tiếng nhắc nhở anh ta mấy câu.

Còn Hà Dĩ Phong nhìn thấy cảnh này thì trong lòng càng thêm khó chịu, Lê Minh Nguyệt nói chuyện vui vẻ với người đàn ông khác, cô ấy có còn coi anh ta là chồng nữa không đây?

Hà Dĩ Phong giả bộ ho khan vài tiếng, cố gắng thu hút sự chú ý của Lê Minh Nguyệt.