Trước cổng bệnh viện, đám đông nháo nhào đứng vây quanh, bảo vệ nhanh chóng chạy đến:
" Này, đây là bệnh viện, đang làm gì thế hả?!".
" Có làm gì đâu chứ? Chẳng qua chỉ là gặp người quen cho nên chào hỏi, cô ấy bị té nên đại ca... à không, anh hai tôi có ý tốt đỡ dậy thôi. Đúng không? Tô Gia Hân?".
"............".
Tên mặt sẹo dường như chẳng hề sợ hãi, gã nắm lấy tóc cô, giật mạnh:
" Đúng vậy, chỉ là đỡ dậy thôi. Đừng có mà lo chuyện bao đồng".
Gã xoay đầu nhìn cô rồi đe doạ:
" Tao hiền lành quá cho nên mày mới đùa giỡn có đúng không? Bao giờ mày...".
Một bàn tay nắm lấy cỏ tay gã, chẳng biết sức lực thế nào mà khiến cho gã mặt sẹo ngang tàn đó lại đau đến mức tái mặt, bàn tay gã nhanh chóng buông cô ra.
Chỉ đợi có thế, một cú đấm nhằm thẳng vào sống mũi của gã, dứt khoác dồn hết sức lực. Gã té nhào, tên còn lại chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cũng bị cho ăn một cú đá vào hạ thân, gã đau điếng, gục người.
Gã mặt sẹo bị đấm ngã xuống đất, máu mũi chảy ròng ròng, đang choáng váng thì đã bị một người nào đó ngồi lên trên rồi ra sức đấm.
Gã còn lại dù có muốn giúp thì cũng lực bất tòng tâm, bị ăn một cước vào nơi duy trì nòi giống thì sao có thể đứng dậy trong một thời gian ngắn?
Anh vừa đặt lịch với bác sĩ tâm lý xong liền nhanh chóng lái xe đến, thấy đám đông đang tụ tập, anh còn đang nghĩ không biết cô gái nhỏ có đang đứng ở gần đó hóng hớt hay không thì đã thấy tình cảnh trước mắt, Tô Gia Hân bị túm chặt lấy tóc, cô trưng ra gương mặt đau khổ nhưng gã kia càng dduowjc nước lấn tới và mãi chẳng chịu buông.
Nhưng thứ khiến cho anh cảm thấy đáng sợ chính là ở đó có nhiều người như thế laij chẳng ai dám can ngăn, càng rợn người hơn là vài người đứng đó chỉ trỏ, gương mặt hiện lên sự thích thú, nhìn mà rợn cả người.
Vương Nhất Hạo đấm đến mức gương mặt gã kia đầy máu, đến khi gã sắp ngất đi, anh dừng tay rồi thét:
" Mau báo cảnh sát cho tôi!!!".
Nghe thấy giọng anh thì một vài người đứng xem trò vui cũng sợ hãi, nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho cảnh sát.
Vương Nhất Hạo đứng lên, nhìn xung quanh, lạnh tanh lên tiếng:
" Có dây thừng không, trói hai tên chó này lại đi".
Giọng nói của anh ngang ngược và phách lối, nhưng kỳ lạ là chẳng có ai dám lên tiếng để chống đối.
Dây thừng nhanh chóng được tìm thấy, vài người nghe theo lời anh trói hai gã kia lại.
Vương Nhất Hạo đi đến bên cạnh cô, anh ngồi khuỵ xuống, tay nhje đặt lên vai cô rồi hỏi:
" Có đứng dậy được không?">
"........" - Tô Gia Hân không trả lời, cô ngồi đó run rẩy.
Anh cũng chẳng hề châm chọc hay càu nhàu như thường ngày, trực tiếp bế cô lên rồi tiến thẳng đến chiếc xe đang đổ ở cách đó không xa.
Đặt cô ngồi vào ghế sau, anh cũng ngồi vào xe, lúc này Vương Nhất Hạo mới nhìn rõ rằng cơ thể cô căng cứng, anh nhoài người đến, lay lay vai cô, gương mặt mười phần lo lắng:
" Này, cậu có ổng không?".
Tô Gia Hân vẫn cứ ngồi yên ở đó, cô không thể thở nỗi, có gì đó nghẹn lại, trước mắt cũng dần mờ nhạt.
Chàng trai ngày càng lo lắng, hỏi gì cô cũng không trả lời. Chính xác hơn dường như cô không nghe thấy anh đang nói chuyện.
Từ khi sinh ra, chưa lần nào anh có cảm giác sợ hãi đến mức này, cũng chưa lần nào bất lực đến mức tay chân luống cuống.
Tô Gia Hân không khóc, cô co rúm cơ thể, thỉnh thoảng phát ra âm thanh rên rỉ nhỏ, cô giờ đây không thể cảm nhận được bất cứ sự tác động nào.
Một bên má sưng to, đầu tóc rũ rượi, nhìn cô lúc này nhếch nhác vô cùng, nhưng chính vì thế càng khiến cho anh đau xót hơn.
Anh lay mãi cô không có phản ứng, hỏi mãi không nghe trả lời, điều này khiến cho anh cảm thấy thực sự căm ghét chính mình, sao bản thân lại vô dụng như thế?
Tô Gia Hân cảm thấy cơ thể nặng nề vô cùng, cô muốn thở nhưng lại không thể nào như ý, sự việc đáng sợ khi nãy vẫn cứ luẩn quẩn trong đầu cô.
Đang lúc cô sắp ngất đi thì trước mặt xuất hiện một vật gì đó rất to, đồng thời môi cô cũng cảm nhận được sự mềm mại và ấm nóng chẳng biết là thứ gì.