Lại từ dạo đó, một ngày ba bữa của cô gái do chàng trai lo liệu, lại thêm đưa đi đón về.
Phải công nhận Vương Nhất Hạo làm việc rất có tinh thần trách nhiệm, năng suất cũng cao, mỗi sáng anh lái xe đến nhà cô, chẳng bao giờ để cô phải đợi, chỉ có cô ngủ quên hại anh gọi mấy chục cuộc.
Nhưng Vương Nhất Hạo cũng không trách, vì những hôm gọi mãi cô không dậy đều là do hôm qua phải thức khuya làm việc, anh lái xe đưa cô đến công ty, sẽ yên lặng để cho cô ngủ thêm một chút.
Hôm nay khi làm việc, anh chẳng nói với cô câu nào, Tô Gia Hân muốn hỏi vài vấn đề liên quan đến công việc, nhưng không hiểu sao anh cứ né tránh, là do cô nghĩ nhiều hay anh thực sự tránh cô vậy?
Tô Gia Hân nhìn anh từ xa, gương mặt cô có chút khó hiểu vì nghĩ ngợi lung tung, song, lát sau lại bình tĩnh rồi tiếp tục làm việc.
Tan làm, anh lại đưa cô về như thường lệ, Tô Gia Hân ngồi ở ghế lái phụ, len lén quan sát anh, Vương Nhất Hạo đang tập trung lái xe cho nên chẳng mảy may để ý đến cô gái ngồi bên cạnh.
Góc nghiêng, sống mũi anh cao cao, thực sự quá đẹp rồi, đôi môi đỏ hồng dù không sử dụng son khiến cho con gái như cô nhìn thấy cũng ganh tỵ.
Xe dừng ở trước cổng nhà cô, Tô Gia Hân bước xuống, không quên cảm kích nhìn anh:
" Cảm ơn đã đưa tớ về".
Cô xoay người, nhập mật khẩu thì một bàn tay liền chặn lấy, bao phủ lên trên tay cô.
Lòng bàn tay nóng bỏng nhưng các đầu ngón tay thì lại mát lạnh, hoàn toàn đối lập nhau, tim của Tô Gia Hân cũng run lên, cô chậm rãi xoay đầu, lồng ngực tinh tráng của anh không báo trước đập vào mắt cô, hơi thở của cô gái nhỏ phiêu tán nhẹ, cô có cảm giác máu huyết trong cơ thể bắt đầu chạy nhanh khiến cơ thể nóng ran.
Chàng trai nhìn cô, gương mặt anh có hơi lúng túng, liếm liếm môi rồi cũng lên tiếng:
" Chúng ta... tìm hiểu đi".
Ánh mắt Tô Gia Hân khẽ chấn động, cô cảm thấy có chút khó tin. Còn anh, gương mặt nóng bừng bừng, đỏ lên như quả táo chín.
" Sao đột nhiên...".
" Thời gian qua, tớ đã suy nghĩ kỹ rồi, chuyện này không xuất phát từ cảm xúc nhất thời hay vì muốn trêu chọc nêu cậu đừng có nghĩ lung tung, tớ đơn thuần là muốn ở bên cậu thôi".
Đôi môi của cô khẽ mấp máy, ánh mắt sáng lên, nhưng tiếp sau đó liền đượm buồn, cúi đầu rồi khẽ nói:
" Xin lỗi, tớ... không thể".
Không gian yên lặng như tờ, Vương Nhất Hạo đứng đó chẳng biết nên làm gì mới phải, còn cô, chỉ đơn giản là cúi đầu, sau đó liền bước vào nhà.
Cô gái ngồi xuống nền đất, khoé môi câu lên nụ cười chua chát:
" Haha, là mày từ chối, mà bây giờ lại trương ra cái gương mặt như bị từ chối tình cảm là sao chứ? Tô Gia Hân, mày không cảm thấy mày làm thế này quá mức nực cười hay sao?".
Về phía anh, sau khi đứng ở trước nhà cô một hồi thật lâu, anh liền đi tới một quán bar để uống rượu.
Anh nghĩ mãi mà chẳng thể hiểu nỗi, tại sao cô lại từ chối anh?
Những ngày qua anh rất cố gắng cơ mà, chẳng lẽ vì năm cấp ba anh bắt nạt, chuyện đó cô vẫn còn để trong lòng?
Một ly rượu màu ổ phách chui vào trong bụng anh, đắng chát lại nóng đến mức muốn bỏng cuống họng, nhưng Vương Nhất Hạo không cảm nhận được gì, lồng ngực anh siết chặt, đau nhói.
Lần đầu bày tỏ tình cảm liền bị từ chối, đúng là thảm hại.
Sáng hôm sau, anh vẫn đến công ty làm bình thường, anh không đến đón cô. Không phải vì bị từ chối nên liền biết khó mà lui, chẳng qua là vì anh không biết nên đối diện với cô như thế nào.
Cơm hộp vẫn đặt trên bàn cô, chỉ có điều, anh không còn chủ động đến tìm cô nói chuyện nữa.
Giữa hai người lại như lúc ban đầu, xa lạ và gượng gạo.
Vài tuần tiếp theo cũng hệt như vậy, không có gì thay đổi, nụ cười mà anh cố tạo ra cũng dần biến mất, Vương Nhất Hạo của bây giờ chính là một cỗ máy tham công tiếc việc không hơn không kém. Đồng nghiệp thấy được sự thay đổi của anh, nhưng cũng không dám góp ý. Hiếu kỳ hỏi Tô Gia Hân thì cô chỉ cười trừ.
Cú nghĩ mối quan hệ sẽ như thế mãi, cho đến khi cô gặp được Du Lượng, bạn thân của anh, đồng thời cũng là cấp dưới ở công ty cũ.