Chỉ Yêu Mình Anh - Na Khẩu Trùng

Chương 27



Sáng sớm, Tịnh Tề bị cơn đau nhức trên đùi làm anh giật mình tỉnh giấc. Mở mắt ra, anh nhìn thấy hừng đông nhàn nhạt ngoài cửa sổ, sau cơn mưa, gió nhẹ xuyên qua rèm cửa sổ mỏng phất vào phòng, Ninh Nhi ôm cánh tay Tịnh Tề, ngủ thật ngon giấc, tựa như đứa trẻ con đáng yêu. Tịnh Tề nhẹ nhàng ấn xuống một cái hôn trên môi cô, kéo chăn đắp lên bả vai trần của cô, sau đó mới chậm rãi chống người đứng dậy, xoa chân phải đang đau nhức.

Nhớ lại buổi tối ngọt ngào đêm qua, Tịnh Tề lại cúi đầu nhìn Ninh Nhi bên cạnh, “Bảo bối của anh…” Tịnh Tề nhẹ giọng nhớ kỹ, nhịn không được lại lần nữa đem môi của mình hôn xuống.

“Ưm…” Ninh Nhi than nhẹ một tiếng, mơ mơ màng màng đáp lại Tịnh Tề, theo bản năng ôm cổ anh, đưa đầu lưỡi kéo qua môi Tịnh Tề.

Dường như hôn tới thiên trường địa cửu, mãi đến khi ánh ban mai chiếu vào, phủ lên hai thân thể trẻ tuổi giàu tinh lực ấy, đồng hồ báo thức lúc này cũng kêu réo không ngừng, mới có thể thành công đem hai con người này thoát khỏi đê mê.

“Chậc, tối hôm qua em quên tắt đồng hồ báo thức.”Ninh Nhi nhíu mày nói, ” đột nhiên dưới thân truyền đến một trận đau nhức, bị đau Ninh Nhi không khỏi kinh hô lên tiếng: “Ôi, đau!”

“Ninh Nhi, em đau ở đâu?” Tịnh Tề cúi người, lo lắng hỏi. Lúc này mới phát hiện trên ga giường màu trắng lưu lại một chút vết máu.

“Ở đâu cũng đau, bụng đau, thắt lưng cũng đau…”

“Ninh Nhi, xin lỗi, là anh làm em đau!” Tịnh Tề đau lòng nói, ôm lấy Ninh Nhi nhẹ nhàng giúp cô xoa bụng, lại lần nữa dịu dàng khắc một nụ hôn trên khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của cô.

Ninh Nhi phát hiện dưới ga giường có vết máu, đấm bờ vai của anh oa oa kêu to lên, “Thảo nào lại đau như thế, Cảnh Tịnh Tề, anh bắt nạt em!”

“Xin lỗi! Xin lỗi!” Tịnh Tề thất kinh, ôm chặt Ninh Nhi vào trong ngực, nhiều lần lặp lại lời nói xin lỗi. Hôm qua hắn hẳn là nên khắc chế chính mình, nếu không Ninh Nhi cũng sẽ không phải  chịu khổ nhiều như vậy.

Ninh Nhi kêu một trận, lại cảm thấy không có ý tứ, liền đem vùi đầu vào lòng Tịnh Tề không chịu nâng lên.

“Ninh Nhi, em giận sao?” Tịnh Tề dè dặt hỏi.

Ninh Nhi lắc đầu, không ngừng cọ cọ ở trước ngực anh, bụng “ùng ục” một tiếng.

Hai người lúc này mới nhớ tới hôm qua bọn họ hình như đến cơm tối cũng chưa ăn.

“Ngoan, anh đi nấu bữa sáng cho em ăn, muốn ăn gì nào?” Tịnh Tề hỏi bảo bối trong lòng.

“Em muốn ăn cháo trắng, trứng xào.” Ninh Nhi liền không tiền đồ nói.

Tịnh Tề hôn một cái lên tóc Ninh Nhi, sau đó để cho cô nằm lại trên giường, “Vậy anh đi nấu, em ngủ tiếp một chút đi.” Anh nhìn nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, thời gian vẫn còn đủ.

Ninh Nhi lười biếng gật gật đầu, híp mắt nhìn Tịnh Tề đem khăn tắm vây quanh ở bên hông, đỡ tường đứng lên.

“Hừ, còn dám bao che kẻ đầu sỏ gây chuyện không cho em xem.” Trên giường, Ninh Nhi lầu bầu nói.

Tịnh Tề đỏ mặt, nhảy hai bước cầm lấy nạng đang tựa ở bệ cửa sổ, đó là Ninh Nhi ở trong mưa giúp anh tìm trở về, hôm qua cô đã giúp anh lau sạch sẽ, nhưng đỉnh vỏ bông vẫn chưa khô, chống ở dưới cánh tay truyền đến cảm giác ẩm lạnh, có chút không thoải mái. Tịnh Tề cũng không có thời gian mà nghĩ nhiều, chống nạng giống đang chạy trốn ra chạy vào phòng tắm.

Quần áo đều đã khô, Tịnh Tề chỉ mất vài giây để mặc chỉnh tề, rửa mặt hoàn tất, liền chui vào phòng bếp. Phòng bếp nhà Ninh Nhi dường như so với phòng ngủ của cô còn lớn hơn, phương tiện đầy đủ mọi thứ, nhưng lại thiếu mùi vị khói lửa, nghĩ đến cô chủ nhỏ hẳn là rất ít khi nào vào bếp. Cũng may trong tủ lạnh còn có mấy cái trứng gà, ở trong tủ treo tường còn tìm được một túi gạo thơm Thái Lan, ít nhất nấu một bữa sáng cũng không đến nỗi tệ.

Đến khi nồi cháo đang sôi sùng sục trên bếp, Tịnh Tề mới múc cháo vào bát lớn, cho thêm trứng chiên, rồi bưng bát cháo bốc khói đến trước giường Ninh Nhi.

“A…” Ninh Nhi nửa tỉnh nửa mê ngửi thấy mùi thơm trong không khí liền vô thức chép miệng một cái.Bộ dáng đáng yêu đó của cô chọc cho Tịnh Tề không khỏi cười thành tiếng, anh vuốt tóc cô, gọi bảo bối của mình thức dậy.

“Hửm, có đồ ăn rồi sao? Thơm quá!” Ninh Nhi nói xong liền muốn đứng lên, bên hông đau nhức lại làm cho cô nhịn không được lại ngã trở lại.

Tịnh Tề nhẹ nhàng nâng cô dậy, lót cái gối ở phía sau của cô, để cô dựa vào thật thoải mái, lúc này mới dùng muỗng nhỏ múc cháo đưa đến bên miệng cô, “Ăn một chút, có lẽ qua một lúc sẽ bớt đau hơn.”

Ninh Nhi ngoan ngoãn ăn hết bát cháo nóng hổi, quả nhiên toàn thân thư thái, lại lười biếng không muốn rời giường.

“Nếu như vẫn còn đau thì em ngủ thêm một lát đi, anh đi trước, nếu không sẽ đến muộn.” Tịnh Tề thu dọn xong bát đũa, nói với Ninh Nhi.

“Anh đi đâu vậy? Cái gì mà đến muộn?” Ninh Nhi cau mày  hỏi.

Tịnh Tề buông thõng mắt xuống, anh cắn môi, hít một hơi, ngẩng đầu nói: “Anh phải về Đông Sang làm cho xong hạng mục đang còn dở dang đó.”

“Cái gì? Anh còn muốn về Đông Sang?” Ninh Nhi không thể tin được kêu lên, Tô Kiếm đối với anh như vậy, anh vẫn còn muốn về đó?

Tịnh Tề nhắm chặt mắt, dường như đã hạ quyết tâm nói: “Đúng vậy, anh phải về. Hiện tại hạng mục là ta và Lư Trung Dương cùng nhau làm, nếu như đến ngày hẹn mà vẫn không thể bàn giao công trình, Đông Sang sẽ phải bồi thường tổn thất gấp ba, tất cả công nhân đều sẽ bị liên lụy. Cho nên anh phải có với công việc của mình, cũng như có trách nhiệm với những nhân viên đã bỏ công sức cùng anh thực hiện hạng mục.” Tịnh Tề tránh không đề cập đến chuyện của Tô Kiếm, chỉ là muốn hoàn thành trách nhiệm của chính mình mà thôi.

“Thế nhưng Tô Kiếm hắn đối với anh như vậy…” Ninh Nhi đau lòng nói.

“Thế nhưng những người khác với anh tốt như vậy, nếu như công trình không hoàn thành, bọn họ có lẽ sẽ thất nghiệp.”

“Tịnh Tề, anh thật tốt.” Ninh Nhi từ trên giường bò dậy, hôn một cái thật kêu trên mặt Tịnh Tề, “Chờ em năm phút thôi, em thay quần áo sau đó đưa anh đến công ty.”

“Nhưng mà em vẫn còn đau.” Tịnh Tề nói.

“Hiện giờ chỉ còn đau một chút xíu xiu thôi, không sao cả.” Ninh Nhi nói, xấu hổ chui vào phòng tắm. Từ thiếu nữ muốn biến thành phụ nữ luôn phải trả một cái giá, nhưng Ninh Nhi trong lòng rất vui vẻ.

“Muốn em lên đó cùng anh không?” Ninh Nhi dừng xe dưới sảnh công ty Đông Sang, nói với Tịnh Tề ngồi bên cạnh.

Biểu hiện của Tịnh Tề có chút cứng ngắc, anh ép buộc chính mình phải bình tĩnh lại, lộ ra một nụ cười, sờ đầu Ninh Nhi, ở trên mặt của cô hôn một chút, “Không cần, đừng lo lắng cho anh, ngoan ngoãn đi làm đi.”

“Vâng!” Ninh Nhi dùng sức gật đầu, nhìn Tịnh Tề hai tay chống nạng đi vào cửa lớn của tòa văn phòng, mặc dù bóng lưng không trọn vẹn của anh có vẻ đơn bạc như vậy, nhưng mà lưng của anh vẫn rất rất thẳng.