Chỉ Yêu Mình Anh - Na Khẩu Trùng

Chương 43



Lần đi công tác này của Ninh Nhi, thời gian eo hẹp mà nhiệm vụ lại nặng nề, cô mỗi ngày đều phải chôn chân cùng Hoàng Lượng ở xưởng, giám sát việc sản xuất, đám phán với khách hàng, buổi tối còn phải đối phó với mấy bữa tiệc, hội nghị. Nhờ có Hoàng Lượng hiên ngang mà đảm nhận vai hộ hoa sứ giả cho nên Ninh Nhi mới không bị mệt chết.

Tối hôm đó, lần đầu tiên không phải đi xã giao, Ninh Nhi sớm đã quay về khách sạn. Cô nhanh chóng tắm rửa một lượt, không đợi tóc khô liền nhảy lên giường, cầm di dộng mở danh bạ ấn gọi cho Tịnh Tề. Dường như trong nhà không có ai, di dộng vang lên mấy lần không có ai nhấc, Ninh Nhi uể oải thở dài, Tịnh Tề luôn nói cô mắc bệnh hay quên xem ra anh cũng không kém, ra ngoài cũng không nhớ mà mang di động theo, làm cô lại nằm một mình trên giường tương tư.

Cô đến Thượng Hãi lăn lộn đã mười ngày, chuyến công tác cũng chuẩn bị kết thúc, nghĩ đến không quá bốn ngày thì có thể gặp lại Tịnh Tề, Ninh Nhi rất vui vẻ, trong miệng lầm bầm ca hát.

Lúc này chuông điện thoại reo, Ninh Nhi phấn khởi ấn nút nghe mà không nhìn màn hình, trong lòng cho rằng Tịnh Tề thấy cuộc gọi nhỡ của cô nên đã gọi lại, cô híp mắt nói: “Tịnh Tề, anh đã đi đâu thế!”

Một tiếng thở dài rất khó phát hiện, giọng nói Hoàng Lượng chậm rãi vang lên, “Thật xin lỗi, tôi không phải Tịnh Tề.”

“Hửm.” Ninh Nhi hơi thất vọng, vẫn làm như không có gì, “Hoàng Lượng à? Có chuyện gì sao?”

“Không có gì, chỉ muốn hỏi em có hứng thú ra ngoài ăn bữa tối không? Tôi biết gần đây có một nhà hàng Thái Lan, thức ăn cũng không tệ, ăn cơm xong có thể đi dạo một chút.” Hoàng Lượng nói.

Ninh Nhi cúi đầu suy nghĩ một chút, mới nói: “Được, anh đợi tôi ở sảnh, tôi thay quần áo rồi xuống.”

Dưới ánh đèn mờ ảo, phong cảnh bày trí lấy cảm hứng vùng nhiệt đới u nhã mang đậm chất phong tình dị quốc, Ninh Nhi và Hoàng Lượng chọn một vị trí dưới một gốc cây dừa, bên tai vang lên tiếng nhạc truyền thống của Thái Lan.

Một nữ phục vụ mặc trên người mặc quần áo và phục sức của Thái Lan chậm rãi đi đến, đưa thực đơn được thiết kế tinh xảo bắt mắt. Hai người gọi salad thịt bò, cà ri cua, cơm chiên kiểu Thái và một phần súp Tomyum, gọi thêm hai ly sinh tố xoài. Hoàng Lượng cười nói: “Cả ngày chỉ ăn cơm Tây với đối tác thật sự là muốn hỏng cả dạ dày, đồ ăn nơi này rất ngon, lát nữa em ăn nhiều một chút.”

Ninh Nhi cười gật đầu, trong lòng lại nhớ đến mấy món ăn thường ngày được ăn ở nhà Tịnh Tề. Trước kia một mình sinh hoạt, đồ ăn tùy tiện nhét đầy bụng là được nhưng từ khi quen biết Tịnh Tề, cô hoàn toàn bị anh chiều hư. Tịnh Tề làm món gì cũng dựa vào khẩu vị của cô để làm, khiến cô hiện giờ không còn muốn ăn đồ bên ngoài, đồ món ăn bên ngoài không thể nào so được với mấy món ở nhà Tịnh Tề, mẹ Cảnh nấu ngon, Tình Tề so với bà còn nấu ngon hơn. Giống như lúc này, cô thật sự rất thèm một bát cháo nóng ăn cùng với mấy món ăn kèm mà Tịnh Tề làm, cô nhất định có thể ăn đến mấy bát cháo một lúc.

Cháo không có nhưng súp thì rất nhanh được mang lên, Hoàng Lượng múc cho cô một chén nhỏ, Ninh Nhi ăn một ngụm, hương vị chua cay quả thật rất kích thích vị giác, cô khẽ thở dài trong lòng lại càng nhớ đến mấy món ăn mà Tịnh Tề làm.

“Em lại đang nhớ đến Cảnh Tịnh Tề à.” Hoàng Lượng cười nói.

Ninh Nhi bị nhìn thấu liền đỏ mặt, dưới ánh đèn càng lộ ra sự kiều diễm như hoa.

Hoàng Lượng cũng học theo Ninh Nhi thở dài, biểu lộ ra bộ mặt bất mãn, nói: “Trời ạ, em xinh đẹp như vậy, nếu có thể có được một cô bạn gái như em thì bị mất một chân như Cảnh Tịnh Tề tôi cũng cam nguyện.”

“Hoàng Lượng!” Ninh Nhi nhíu mày quát, đôi mắt to trừng lên giống như động vật nhỏ đang xù lông.

“Được được, tôi không đùa nữa.” Hoàng Lượng giơ tay lên làm bộ dáng đầu hàng, “Bất quá thành thật mà nói, Cảnh Tịnh Tề được một cô gái như em yêu, chính là phúc phần của anh ta. Nếu như không phải tôi đã có vị hôn thê, tôi nhất định sẽ không chần chừ mà cùng anh ta cạnh tranh một trận.”

“Cái gì? Anh đính rồi?” Ninh Nhi kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, gia đình cô ấy và  gia đình tôi có quen biết, hiện giờ đang đi học ở Mỹ, mùa hè năm nay tốt nghiệp, sau khi về nước sẽ kết hôn.” Hoàng Lượng nói.

“Rất không tệ nha!” Ninh Nhi cao hứng nói, cô thật lòng mừng cho Hoàng Lượng, cũng vì bản thân cô mà vui mừng, không cần tiếp tục lo lắng Hoàng Lượng có ý gì đối với mình. Lại húp một ngụm canh, Ninh Nhi hỏi: “Chuyện từ bao giờ? Sao trước kia chưa từng nghe anh đề cập tới?”

“Mùa đông vừa rồi cô ấy về thăm nhà thì chúng tôi đính hôn. Trước nay không nói với em là vì đợi em thích tôi, tôi liền lập tức từ hôn bên kia.” Hoàng Lượng nở nụ cười xấu xa.

Ninh Nhi không vui lại trừng anh một cái, quay đầu đi.

“Ây, lại giận sao?” Hoàng Lượng cười nói.

“Mặc kệ anh!” Ninh Nhi nói, nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên đầy đủ, Ninh Nhi không để ý Hoàng Lượng nữa bắt đầu ăn.

Buổi tối, Tịnh Tề từ phòng khám bệnh cộng đồng trở về nhà, mệt mỏi ngã người xuống giường. Những ngày qua, buổi sáng anh làm việc, buổi tối lại nói chuyện điện thoại với Ninh Nhi, đêm khuya thì tiếp tục làm dự án “Ninh Ái” kia, thân thể chưa hoàn toàn bình phục rốt cục không chịu nổi, từ hôm qua đã bắt đầu sốt. Mắt thấy Ninh Nhi mấy ngày nữa sẽ trở về, Tịnh Tề không muốn để cô lo lắng liền tranh thủ thời gian đến phòng khám cộng đồng truyền dịch, trong lòng thầm mong đến khi cô trở về thì bản thân sẽ khá hơn.

Nằm một lúc, cảm thấy thân thể đã khỏe hơn chút, Tịnh Tề xoay người rời giường, lúc này mới cầm di dộng để ở tủ đầu giường, vừa nhìn liền phát hiện cuộc gọi nhỡ của Ninh Nhi gọi tới. Anh vội vàng gọi lại, nhưng không ai nghe máy, Tịnh Tề lại tiếp tục gọi cho Ninh Nhi.

Phát hiện điện thoại của mình reo, vừa nhìn một cái Ninh Nhi lập tức buông đũa để nhận điện thoại, một ngày không nghe được giọng của Tịnh Tề, Ninh Nhi nhớ không chịu được, ôm điện thoại thổ lộ nỗi tương tư của mình với Tịnh Tề, giọng nói cũng oang oang khiến cho toàn bộ thực khách dường như cũng cảm nhận được cô nhớ Tịnh Tề đến nhường nào. Nói một lúc mười mấy phút, Tịnh Tề biết cô đang ăn cơm bên ngoài mới dỗ dành cô cúp máy, Ninh Nhi nhìn bốn phía một cái lè lưỡi, vùi đầu tiếp tục ăn thức ăn trên bàn. Hoàng Lượng nhỏ giọng nói: “Tôi thật sự là ganh tỵ với Cảnh Tịnh Tề.”