Chỉ Yêu Mình Anh - Na Khẩu Trùng

Chương 49



Rất lâu rồi ba người mới có thể cùng ăn tối ở nhà, giáo sư Cố ngồi bên bàn ăn cơm đọc báo, Ninh Hinh đứng trong bếp xào đồ ăn, Ninh Nhi sau khi dọn bát đĩa ra bàn thì đi qua giúp đỡ mẹ.

“Mẹ ở nước ngoài lâu như vậy mà vẫn nấu được mấy món Trung Quốc ngon như vậy.” Ninh Nhi nhìn xem trù nghệ của mẹ. Ninh Hinh đang bận rộn bày biện đồ ăn ra đĩa, cười nói: “Con cũng biết mà, ba con mặc dù ở nước ngoài những vẫn rất thích ăn mấy món Trung Quốc mẹ làm.”

Mấy hôm nay Ninh Nhi không nhắc đến chuyện của Tịnh Tề, bầu không khí trong nhà đã dễ chịu hơn rất nhiều.

Canh vẫn còn đang nấu trong nồi đất, Ninh Hinh nói: “Ăn cơm trước, lát nữa mang canh lên sau.”

Tài nghệ nấu ăn của Ninh Hinh rất tốt nhưng bởi vì quê của bà ở phương Nam nên khẩu vị thiên ngọt mà Ninh Nhi lại được duy truyện dạ dày phương Bắc giống ba cho nên dù cô rất thích mấy món ăn mà mẹ nấu nhưng trong nội tâm vẫn cảm thấy mấy món ăn ở nhà Tịnh Tề vẫn sẽ nhỉnh hơn một chút.

Nghĩ đến Tịnh Tề, Ninh Nhi cắn cắn đầu đũa, kế sách của Hoàng Lượng lại lướt qua trong đầu cô.

“Ba, mẹ.. “Ninh Nhi dè dặt mở miệng, “Con muốn cuối tuần này mời Tịnh Tề đến nhà chúng ta một chuyến.”

Không khí đang vui vẻ hòa thuận lập tức nặng nề, giáo sư Cố nói: “Không cần thiết.”

“Cho dù thế nào, Tịnh Tề đã đối xử với con rất tốt, nếu như con về Anh với ba mẹ thì cũng nên... cũng nên mởi anh ấy một bữa cơm mà!” Ninh Nhi nói, trong lòng lại ngàn lần không muốn, cô tuyệt đối sẽ không rời xa Tịnh Tề, cũng tuyệt đối không đi Anh! Nhưng mà Hoàng Lượng nói với cô, muốn thuyết phụ ba mẹ cô thì cần phải mánh khéo một chút, cái này gọi là lui một bước sống yên biển lặng, cũng gọi là kế hoãn binh.

“Ba nó à, em thấy mời cậu ta đến ăn một bữa cơm cũng không thành vấn đề, ngày đó ở nhà hàng, thái độ của chúng ta cũng đã tổn thương thằng bé rất nhiều, lần này mời cậu ta đến, xem như là an ủi.” Ninh Hinh nói.

“Cũng được.” Giáo sư Cố đáp gọn, sau đó tiếp tục vùi đầu ăn cơm, vừa vặn mượn cơ hội lần này gặp Tịnh Tề, đem chuyện nói rõ một lần, để cậu ta chặt đứt ý niệm với bảo bối nhà ông.

Sau bữa ăn, Ninh Nhi khóa cửa nằm trong phòng, lại không kiềm nổi hưng phấn trong lòng gọi điện cho Tịnh Tề: “Tịnh Tề, em nói anh nghe một bất ngờ, ngày mai ba mẹ em muốn mời anh đến nhà ăn cơm! Em đã chuẩn bị một kế sách rất tốt, nhất định có thể khiến hai người họ đón nhận chúng ta!”

“Hửm? Kế sách?” Tịnh Tề hỏi. Mặc dù anh không tin Ninh Nhi sẽ có kế sách gì tốt nhưng ba mẹ cô muốn gặp anh, hẳn là sự việc đã có chuyển biến tốt.

“Khi nào anh đến là biết, ngày mai em qua đón anh, anh nhớ sửa soạn cho thật là đẹp trai nhé!” Ninh Nhi vui vẻ nói, Tịnh Tề nhà cô đẹp trai như vậy chỉ cần lên đồ một chút có lẽ không cần phải dùng đến kế sách nói dối kia thì ba mẹ cô cũng sẽ dần dần đón nhận Tịnh Tề. (Trời ơi bà cô tui ơi, bà nghỉ ai cũng mê trai đẹp như bà ư -_-)

Hôm sau, Ninh Nhi vừa ngâm nga bài hát vừa lái xe đến nhà Tịnh Tề. Nhiều ngày trôi qua, hôm nay là ngày mà cô thấy nhẹ nhõm nhất, rốt cuộc có thế quang minh chính đại đến tìm Tịnh Tề!

Tịnh Tề đã sửa soạn xong, anh mặc một chiếc quần jean màu xanh navy phối cùng sơ mi trăng. Mặc dù thoạt nhìn vẫn chỉnh chu tươm tất như ngày thường, nhưng Ninh Nhi phát hiện cổ áo và ống tay được ủi phẳng phui một cách dị thường, quần jean bên dưới cũng không nhìn ra được một nếp nhăn, có thể nhìn ra anh đã rất tốn rất nhiều tâm tư chuẩn bị quần áo.

Ninh Nhi tinh nghích vò nhẹ tóc mái của Tịnh Tề một chút, cười nói: “Không được không được, thế nào quá mức đẹp trai rồi, em sẽ chảy nước miếng mất!”

Tịnh Tề cưng chiều nựng Ninh Nhi một cái, lại đi đến trước gương chỉnh lại tóc mình, lần đầu tiên cô thấy Tịnh Tề chú ý bề ngoài như vậy trong lòng cảm thấy đau nhức. Bởi vì lần đó cô làm hỏng chuyện, làm Tịnh Tề bị ba mẹ cô tổn thương, cho nên lần này anh mới dụng tâm vào cách ăn mặc của mình vì muốn cho ba mẹ cô một ấn tượng tốt.

Ninh Nhi ôm cánh tay Tịnh Tề, nói: “Anh không cần khẩn trương, yên tâm đi, hôm nay khẳng định sẽ có một bất ngờ lớn.”

Lại là “bất ngờ lớn”, Tịnh Tề ngây ngẩn một chút, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hào hứng của cô, có lẽ thật sự là có chuyện vui. Tịnh Tề âm thầm động vui chính mình, trấn an lòng tin của bản thân.