"Kiêu ca ca, ta muốn ra khỏi phủ, không muốn ở trong phủ Nhiếp Chính Vương nữa đâu."
Ta vòng hai tay ôm lấy cổ người đàn ông, sau đó vừa ngước mắt nhìn vừa rướn lên hôn hắn.
Người nọ nhếch môi, hắn đè ta xuống giường rồi đáp lại nụ hôn của ta thật nồng nhiệt.
Hôn xong, người đàn ông ôm chặt ta vào lòng rồi cất giọng nói khàn khàn, "Nhiêu Nhiêu, với thân phận hiện tại của nàng thì không ra khỏi phủ được đâu."
Ta lập tức ỉu xìu, càng nghĩ càng giận, thế là ta âm thầm mắng tên Nhiếp Chính Vương kia.
Cái lão già Nhiếp Chính Vương đó cả đống tuổi rồi mà còn cưới nguyên đám tiểu thiếp, cưới xong còn nhốt chúng ta trong hậu viện nữa!
"Ghét quá, Nhiếp Chính Vương cũng bảy mươi tám mươi tuổi rồi mà còn nạp nhiều tiểu thiếp thế kia, ta vào phủ nửa năm rồi mà chưa gặp lão bao giờ. Ta thấy, chắc chắn là lão già quá rồi nên chẳng làm ăn được gì nữa, nạp nhiều thiếp thất để giả vờ giả vịt cho người ngoài nhìn mà thôi, chỉ khổ hoàng hoa khuê nữ như bọn ta."
Ta bĩu môi siết lấy cổ áo Ngụy Kiêu như thể đang giận lắm.
"Kiêu ca ca, Nhiếp Chính Vương là chủ tử của chàng, ngày nào ta cũng mắng lão, chàng có giận không?"
Ta thầm đoán, có phải vừa rồi mình mắng độc miệng quá nên Ngụy Kiêu mới bất mãn không nhỉ?
"Không đâu, muốn mắng bao nhiêu thì cứ mắng."
Ngụy Kiêu ôm ta chặt hơn nữa, đôi tay ấm áp dịu dàng vuốt ve mái tóc của ta.
"Chẳng qua... nếu Nhiếp Chính Vương nghe được mấy lời này thì Nhiêu Nhiêu sẽ bị hắn phạt đó."
Hừm...
Chẳng biết cảm giác của ta có sai hay không mà ta thấy thái độ của Ngụy Kiêu cứ thần thần bí bí suốt, mấy câu hắn nói như thể mang một ý nghĩa khác vậy, thật quái lạ.
"Ồ, vậy chàng cứ đi bẩm báo lại với Nhiếp Chính Vương, để lão chém chết ta đi."
Ta giả vờ giận dỗi hừ một tiếng rồi quay lưng lại không thèm nhìn người nọ nữa.
Đôi mắt đen sâu hút của Ngụy Kiêu vụt qua ý cười, "Sao ta có thể để Nhiêu Nhiêu tổn thương được chứ?"
Sau khi tiễn Ngụy Kiêu, ta vác ghế dựa ra nằm dưới táng cây ăn điểm tâm uống nước trà.
Trà bánh thơm ngon tinh xảo này là do Ngụy Kiêu đưa tới.
Nói thật, nhìn độ tinh xảo của mấy thứ này, nếu nói chúng dành cho Nhiếp Chính Vương ăn cũng chẳng ngoa đâu.
Không biết một thị vệ như Ngụy Kiêu mà lấy được mấy thứ này từ chỗ nào.
"Di nương, tổng quản mới truyền lời, tối nay tất cả di nương đều phải đến phòng trước tham gia yến tiệc."
Chậc.
Ta nhét miếng bánh ngọt vào miệng, tên Nhiếp Chính Vương kia rảnh quá không có chuyện gì làm, ăn no rửng mỡ à?
Đám thiếp thất lão nạp vào phủ còn chưa gặp lão được một lần, vậy mà lão còn muốn gióng trống khua chiêng mở tiệc.
Chẳng hiểu ra làm sao cả, đúng là bị bệnh thật mà.