Sau khi Lý di nương được giữ lại thị tẩm, mười hai tiểu thiếp lập tức tản ra về phòng nghỉ ngơi.
Ta sốt ruột ngồi dưới táng cây trong sân, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của Ngụy Kiêu.
Tối nay không thấy hắn đến nên ta lo lắm, ta rất sợ hắn bị Nhiếp Chính Vương sát hại.
Đừng thấy gã ấy ung dung bình thản thế kia mà nhầm, thật ra người nọ vừa điên vừa ác, nghe nói thời niên thiếu gã đã giết cả cha ruột, đi từng bước lên đến vị trí như ngày hôm nay.
Hoàng đế trong cung cũng phải nể gã mấy phần.
Tim ta đập thình thịch, ta bèn uống vội một ly nước mát để bình tĩnh đôi chút.
Bây giờ chuyện ta với Ngụy Kiêu đã bị truyền ra ngoài, nếu lúc này ta đi tìm hiểu tin tức thì chẳng phải sẽ bứt dây động rừng, càng chứng minh ta tư tình với Ngụy Kiêu hay sao?
Khoảng nửa canh giờ trôi qua, Lý di nương được thị tẩm đã quay trở lại, nhưng trạng thái của ả ta không đúng lắm.
"Sao có thể... Làm sao có thể?? A! Tại sao có thể như vậy?"
"Ôn Nhiêu... Ôn Nhiêu... Sao lại là Ôn Nhiêu, tại sao lại là ả ta?"
Lý di nương trợn mắt, con ngươi co rúm lại, ả vừa ôm vai vừa lo lắng nhìn xung quanh.
Đột nhiên ả thấy ta đang ngồi trong sân.
"A!" Lý di nương kêu lên rồi vô thức nhảy ra xa.
"Không, không, Ôn Nhiêu, không thể nào là ngươi được, không thể nào!"
Trạng thái của ả ta quá kỳ lạ, giống như vừa bị kinh sợ chuyện gì, hoặc là... biết tin tức gì đó vô cùng kinh thiên động địa.
Ta tiến đến, bắt lấy bả vai của ả rồi hỏi, "Xảy ra chuyện gì? Nói cho ta biết."
Lý di nương cười gằn, "Ha ha... Ôn Nhiêu, ngươi bản lĩnh thật đó, ngươi quá bản lĩnh khi đùa bỡn chúng ta như vậy... Ha ha ha ha..."
Nói xong, người nọ hung tợn trừng mắt với ta rồi lảo đảo trở về viện của ả.
Ta im lặng.
Ả giống như bị điên mất rồi.
Sau đó ta trơ mắt nhìn mấy gã sai vặt xông đến viện của Lý di nương, bọn họ thu dọn qua loa một trận rồi đóng gói đồ đạc của ả, cuối cùng là vác đống đồ đó cùng Lý di nương đang không ngừng giãy giụa ra ngoài.
"Cầm lấy đồ của ngươi, mau cút đi!"
"Không, không..."
Lý di nương bị đuổi ra khỏi phủ Nhiếp Chính Vương rồi.