Chỉ Yêu Người

Chương 23: So với người đẹp nhất còn đẹp hơn.



Kiều Dĩ Phong mang Kiều Cảnh Nhiên đi khắp nơi ở trong trường học.

Từ ký túc xá, đến khu dạy học, lại đến sân thể dục, kỳ thật nàng cũng không biết nên mang Kiều Cảnh Nhiên đi đâu, chẳng qua cứ đi dọc theo con đường, mặc kệ đi nơi nào, Kiều Cảnh Nhiên đều rất vui vẻ, bộ dáng ôm lòng hiếu kỳ, Kiều Dĩ Phong liền cũng không nói gì nhiều.

Thật ra, đối với Kiều Cảnh Nhiên mà nói, bởi vì...... Có Kiều Dĩ Phong nắm tay cô, hai người bọn họ...... Cái cảm giác tay trong tay này, thật tuyệt vời.

Bọn họ cùng nhau đi qua rất nhiều nơi, rất nhiều rất nhiều nơi, cũng sẽ không cảm giác mệt mỏi, bởi vì đối phương, chính là dựa vào lẫn nhau. Loại cảm giác này, không có ai đến quấy rầy bọn họ, Kiều Cảnh Nhiên thật sự, thích vô cùng.

Dạo quanh trường học xong, Kiều Dĩ Phong mang Kiều Cảnh Nhiên đến phố buôn bán đằng sau trường, dọc theo đường đi Kiều Cảnh Nhiên đều hứng thú bừng bừng, nhìn bộ dáng Kiều Cảnh Nhiên cao hứng như vậy, Kiều Dĩ Phong cũng rất vui vẻ.


Tựa như...... Rất lâu rồi, chưa bao giờ nhìn thấy Kiều Cảnh Nhiên cười vui vẻ thoải mái như lúc này.

Phải nói thật là, Kiều Cảnh Nhiên thật ra không thích đi dạo phố chút nào, cô rất lười, là thuộc về loại người, có thể ngồi chứ tuyệt đối không đứng, có thể nằm chứ tuyệt đối không ngồi, nếu không phải có Kiều Dĩ Phong ở đây, cô đại khái có thể dạo xong trường học cũng xem như kỳ tích đi.

"Tiểu Cảnh, đói bụng không?" Kiều Dĩ Phong lôi kéo tay Kiều Cảnh Nhiên, sợ cô bị đói.

Vào buổi tối, phố buôn bán người luôn khá nhiều, nàng sợ lạc mất Kiều Cảnh Nhiên, liền vẫn nắm tay cô như cũ.

Chỉ là, Kiều Cảnh Nhiên đi ở phía trước, cô muốn đi đâu, Kiều Dĩ Phong liền đi theo cô đến đó.

"A......" Kiều Cảnh Nhiên nhìn nhìn đồng hồ, 8 giờ hơn, tuy cô đến bây giờ vẫn không cảm thấy đói, nhưng mà Kiều Dĩ Phong...... Kiều Cảnh Nhiên sợ Kiều Dĩ Phong quá để ý cảm thụ của mình, liền xem nhẹ cảm giác của nàng, "Tiểu Phong thì sao, có đói không?"


"...... Vẫn tốt." Thật ra thì Kiều Dĩ Phong rất sớm đã bắt đầu cảm thấy, bụng thầm thì kêu lên, chẳng qua...... Nàng nhìn thấy Kiều Cảnh Nhiên hiếm khi nào cao hứng như vậy, không đành lòng quấy rầy cô.

"Như vậy sao." Kiều Cảnh Nhiên gật đầu, "Thế, em đói bụng. Đi, chúng ta đi ăn cơm đi." Cô thấy Kiều Dĩ Phong do dự, liền đưa ra quyết định.

"Ừm."

Kiều Cảnh Nhiên nắm tay Kiều Dĩ Phong, lướt qua đám người, tìm một cửa tiệm thoạt nhìn không tồi, lại khá yên tĩnh, chờ đến khi hai người ngồi xuống, vừa nói vừa cười ăn xong, cô mới nhớ tới một chuyện.

"Ối! Hành lý của em...... Còn ở trên xe." Kiều Cảnh Nhiên lúc này như mới nhớ ra chút gì đó.

"Em đó nha. Thật lơ mơ." Kiều Dĩ Phong nở nụ cười, đi nắm lấy cái tay Kiều Cảnh Nhiên vừa mới lấy ra, "Chị gửi tin nhắn cho tài xế, bảo anh ấy trước tiên đừng trở về. Chờ lúc chúng ta trở lại, lại đi lấy hành lý của em."


"Lại nói, coi như em không mang hành lý theo, cũng không sao. Quần áo em mặc của chị là được rồi, đồ dùng hằng ngày, chị lại đi mua cho em." Kiều Dĩ Phong nhìn Kiều Cảnh Nhiên bỗng nhiên cả kinh, ánh mắt tự giác mà trở nên nhu hòa, nàng lấy khăn giấy, lau khóe miệng cho Kiều Cảnh Nhiên, động tác mềm nhẹ không thôi.

"Đúng rồi...... Sao em...... Không nghĩ tới ta......" Kiều Cảnh Nhiên nhìn Kiều Dĩ Phong gần trong gang tấc, bộ dáng chuyên chú lau miệng cho mình, nhìn có chút mê mẩn.

"Tiểu Cảnh, Tiểu Cảnh, Tiểu Cảnh?" Thời điểm Kiều Dĩ Phong ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Cảnh Nhiên, mới phát hiện cô đang ngẩn người, liền lay lay tay cô.

"...... Dạ?"

"Sao phát ngốc rồi?"

"Không...... Chính là...... Tiểu Phong chị...... Rất xinh đẹp nha." Kiều Cảnh Nhiên ngây ngô cười ha ha, "Cho nên liền...... Nhìn mê mẩn."
Mặt Kiều Dĩ Phong ửng hồng cả lên, vô thố nói, "Cái gì rất xinh đẹp. Thật dẻo miệng, nào có ai trêu chọc chị gái như em vậy đâu, không lớn không nhỏ như vậy không thể được."

"Rõ ràng là em nói thật mà. Tiểu Phong rất xinh nha. Siêu xinh đẹp, em rất rất, thích." Kiều Cảnh Nhiên mượn cơ hội tới gần Kiều Dĩ Phong, lời khen ngợi này, ai mà không thích chứ, đặc biệt là con gái, người khác khen nàng xinh đẹp, nhất định mở cờ trong bụng.

Tuy rằng ở trong mắt Kiều Cảnh Nhiên, Kiều Dĩ Phong không giống với những cô gái dung tục, nhưng dù sao thì nàng cũng là con gái, được người ta khen xinh đẹp, trong lòng tóm lại sẽ cảm thấy vui vẻ đi?

"A a, a a a...... Tiểu...... Phong......" Kiều Cảnh Nhiên đột nhiên bị Kiều Dĩ Phong nắm lấy mặt.

Đôi má vì bị bắt lấy, khiến tiếng Kiều Cảnh Nhiên nói chuyện cũng thay đổi, cô bị biến thành bộ dáng bĩu môi.
"Tiểu phôi đản, nói, dáng vẻ này là em học đâu ở đâu hả." Hừ hừ, Kiều Cảnh Nhiên khi nào, lại nói năng ngọt xớt như vậy?

"Không có mà...... A...... Thật đó......, Không có." Kiều Cảnh Nhiên vươn hai tay mình ra, bắt lấy đôi tay đang tác loạn trên má mình của Kiều Dĩ Phong, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy, không dùng lực, nhưng cũng vẫn duy trì không cho Kiều Dĩ Phong rút tay về.

Rốt cuộc, trên mặt đôi tay làm việc ác của Kiều Dĩ Phong, cô giật giật gương mặt chính mình, hoạt động một chút xong, mới nghiêm túc nói, "Em thật sự thấy như vậy mà, không có học ai hết, chỉ là thật sự nghĩ như thế thôi. Em cảm thấy, Tiểu Phong thật sự, rất đẹp."

Kiều Cảnh Nhiên đem đôi tay của Kiều Dĩ Phong gom vào lòng bàn tay, "Trong lòng em, đẹp nhất! So với đệ nhất, còn đẹp hơn!"

Kiều Dĩ Phong bị nhìn chăm chú như vậy, chỉ cảm thấy gương mặt mình như có lửa thiêu đốt, bởi vì ánh mắt của Kiều Cảnh Nhiên quá nóng bỏng, khiến nàng nóng lên, chẳng qua trong lời nói của nàng, không có chú ý đến chuyện này, "So với đệ nhất? Vậy...... Đệ nhất là ai?"
"Đệ nhất...... Ô......" Kiều Cảnh Nhiên hoàn toàn không nghĩ tới Kiều Dĩ Phong sẽ chú ý đến điểm này, cái người đẹp nhất kia, hoàn toàn là do cô thuận miệng nói ra, nói bừa a......

"Hử? Là ai hả?" Kiều Dĩ Phong đột nhiên cảm thấy có chút hứng thú, ở trong lòng Kiều Cảnh Nhiên, người đẹp nhất, là ai đây?

"Ô...... Người...... Đệ nhất...... Chính là......" Kiều Cảnh Nhiên ấp úng nửa ngày, lựa chọn thẳng thắn, "Chính là...... Không có a......"

"Không có? Chị mới thèm tin nhé." Kiều Dĩ Phong rõ ràng một bộ chị không tin, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Kiều Cảnh Nhiên, cô nhất định phải nói ra một cái tên,

"Mau nói đi, rốt cuộc là ai?"

Mắt thấy, Kiều Dĩ Phong muốn rút cái tay của nàng ra, còn muốn nhào tới khuôn mặt mình, Kiều Cảnh Nhiên liền...... Tùy tiện bịa chuyện một chút, "Là...... Mẹ!"
"Ở trong lòng em, đẹp nhất, là mẹ!" Lời này Kiều Dĩ Phong khẳng định không thể nói gì đi.

"......"

Không nghĩ tới Kiều Cảnh Nhiên sẽ nói, người đẹp nhất là Phương Du Khanh, như thế ngoài dự liệu của Kiều Dĩ Phong, nhìn Kiều Cảnh Nhiên một bộ gian kế đã thành công, trong lòng Kiều Dĩ Phong, sao luôn có cảm giác bị cô tính kế vậy?

"Được được, tha cho em đó, tiểu phôi đản." Kiều Dĩ Phong nhéo nhéo cái mũi Kiều Cảnh Nhiên, "Đi thôi, chúng ta cùng quay về." Nàng đứng dậy, vươn tay về phía Kiều Cảnh Nhiên.

Kiều Cảnh Nhiên cũng vươn tay nắm lấy tay Kiều Dĩ Phong, chỉ cười mà không nói.

Cô không có nói cho Kiều Dĩ Phong biết.

Ý nghĩ so với đệ nhất danh còn đẹp hơn, rốt cuộc là cái gì.

Cái gọi là, so với đệ nhất danh còn đẹp hơn có nghĩa là, tương lai bất luận, có bao nhiêu đẹp người, tương lai bất luận, cái vị trí người xinh đẹp nhất có thay đổi, chuyện Kiều Dĩ Phong là người đẹp nhất, vĩnh viễn đều sẽ không thay đổi.
Bởi vì, nàng vĩnh viễn đều so với đệ nhất danh, còn muốn càng đẹp mắt hơn.

"Cười cái gì đó?" Kiều Dĩ Phong chú ý tới Kiều Cảnh Nhiên không hiểu sao lại tươi cười.

"Hả? A...... Không có gì."

"Cái gì đó, mau nói đi!" Kiều Cảnh Nhiên càng không chịu nói, Kiều Dĩ Phong làm bộ muốn cào ngứa cô.

"Ối!"

Kiều Dĩ Phong lại một lần, nhào vào trong lòng Kiều Cảnh Nhiên.

"......"

"......"

Hai người đều không dự đoán được tình huống như vậy sẽ phát sinh.

Kiều Dĩ Phong nháo đến cũng có chút mệt mỏi, hôm nay nàng, rất không giống nàng.

Cùng với nàng trước đây, một chút cũng không giống.

Nàng luôn luôn thích yên tĩnh không thích động đậy, kể cả Diêu Đồng hay bạn học, chơi đùa sẽ không giống như bây giờ, không có hình tượng như vậy.

Kiều Cảnh Nhiên là người đầu tiên khiến nàng như thế, đại khái......
Kiều Dĩ Phong rời khỏi lồng ngực Kiều Cảnh Nhiên, một lần nữa đứng thẳng, nàng kéo tay Kiều Cảnh Nhiên qua, sau đó trầm mặc đi về phía trước, ngẫu nhiên sẽ nghiêng đầu nhìn Kiều Cảnh Nhiên, mỗi một lần, đều sẽ nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của cô.

Đại khái......

Cô cũng là người duy nhất.

"Tiểu Cảnh."

"Dạ?"

Kiều Cảnh Nhiên vẫn luôn nhìn Kiều Dĩ Phong chăm chú.

Bất luận là khi nào, đều là như thế này.

Kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng thế.

Cô vẫn luôn, nhìn Kiều Dĩ Phong, vẫn luôn nhìn nàng chăm chú.

Hiện tại, cũng như thế.

"Em cảm thấy...... Quý Tiêu, thế nào?"

"......"

Bởi vì cái tên này, Kiều Cảnh Nhiên đột nhiên liền ngây ngẩn cả người, bước chân cũng tạm dừng lại.

Quý Tiêu.

Em cảm thấy, Quý Tiêu thế nào?

Hỏi cô sao?

Kiều Dĩ Phong...... Đang hỏi cô, cảm thấy, Quý Tiêu thế nào sao?
Có thể thế nào đây?

Kiều Dĩ Phong vốn đang bước đi rất bình thường, lại đột nhiên bị bắt ngừng lại, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Kiều Cảnh Nhiên, không biết cho nên hỏi, "Tiểu Cảnh?"

"Hả? A, chị nói...... Quý Tiêu hả." Kiều Cảnh Nhiên không cho Kiều Dĩ Phong phát hiện, hít một hơi, lộ ra vẻ tươi cười, một lần mở bước chân, cô bắt lấy tay Kiều Dĩ Phong, vừa đi vừa nói chuyện, "Quý Tiêu...... gì đó thế nào, em cũng không biết nữa."

"Hả?" Kiều Dĩ Phong không quá rõ ràng, Kiều Cảnh Nhiên vì cái gì giống như đột nhiên biến thành một người khác vậy, toàn thân tản ra hơi thở hoàn toàn khác với trước đây.

Rõ ràng bộ dáng rất không vui, vì cái gì, còn muốn cười ra?

Vì cái gì, phải cưỡng bách bản thân mình như thế?

Rốt cuộc là, vì cái gì, bắt em ấy phải ngụy trang thành như hiện tại?
"Còn Tiểu Phong." Kiều Cảnh Nhiên vẫn tươi cười như cũ, nhìn về phía Kiều Dĩ Phong, nói, "Tiểu Phong cảm thấy, Quý Tiêu...... thế nào?"

Khó coi chết đi được.

Giả vờ tươi cười gì đó, thật sự...... Khó coi chết đi được.