"Người tiếp theo, về kế hoạch lần này, mời Kiều Dĩ Phong lên nói một chút, phương pháp của cô."
Trong phòng họp, một vị chủ quản chủ trương cao giọng gọi, hắn biết vị Kiều Dĩ Phong Kiều tiểu thư này chính là con gái Phương phó thư ký Phương Du Khanh, cho nên một phân cũng không dám chậm trễ.
Vừa vặn lúc vài người phát biểu ý kiến đối với kế hoạch lần này, Kiều Dĩ Phong rất nhiều lần đều thất thần, vị chủ quản này chính là nhìn đến rõ ràng, nếu không cũng không có khả năng ngồi đến vị trí này, cho nên hắn mới cố ý cao giọng gọi tên Kiều Dĩ Phong.
"...... Vâng. Về tình huống phân phát vật tư lần này của hội Chữ Thập Đỏ ở thành phố A...... Tôi cảm thấy, hẳn là tiến hành điều tra các khu vực của hội Chữ Thập Đỏ, liệt kệ tình hình cụ thể từng nơi, như là máy móc hư hao bao nhiêu, yêu cầu bao nhiêu máy móc, sau đó cũng có thể phái người đi khảo sát một phen, đồng thời yêu cầu nhân viên kỹ thuật đi giám định một chút, những trình báo máy móc hư hao đó, rốt cuộc có giống như bọn họ trình báo hay không, đã đến trình độ cũng không thể đủ dùng. Đem trình báo phù hợp yêu cầu liệt kệ xuống, từng cái giao ra, lại tiến hành giám định. Như vậy cũng có thể xác định độ tin cậy của các khu hội Chữ Thập Đỏ như thế nào. Độ tin cậy cao lần sau có thể nhận máy móc trước, độ tin cậy thấp, lần sau tự nhiên sẽ trải qua chế độ thẩm tra càng nghiêm ngặt hơn."
Toàn bộ quá trình, đều không mang theo tiếng thở dốc.
Phương Du Khanh nhìn bộ dáng thong dong của con gái lớn nhà mình, lộ ra ánh mắt vừa lòng. Có điều...... Cũng không có xem nhẹ chuyện Kiều Dĩ Phong vừa rồi thường xuyên thất thần, đại khái có...... bốn, năm lần gì đó đi?
Sau một tràng lốp bốp, Kiều Dĩ Phong cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, mười phút trước cuộc họp mới lấy văn kiện bù một chút.
Vừa mới thừa dịp người khác đang thuyết trình, vốn dĩ cũng bí mật nghĩ nói thế nào, lại không nghĩ rằng, trong đầu liên tiếp xuất hiện hình ảnh lúc sáng Kiều Cảnh Nhiên hôn nàng.
Ông trời ơi.
Không được.
Không thể tiếp tục nghĩ đến nữa.
Không thể tiếp tục nghĩ đến chuyện này nữa.
Tuyệt đối không thể tiếp tục nghĩ đến.
Càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu.
Kiều Dĩ Phong không khỏi đưa tay ra, xoa xoa lông mày không giãn ra của mình.
Tâm tình lúc này...... Nàng cũng không nói được, nói chung là...... rất phức tạp đi.
Trước kia, Kiều Dĩ Phong vẫn luôn cảm thấy, mình thật sự hiểu rõ Kiều Cảnh Nhiên. Sau đó Kiều Cảnh Nhiên dần dần trưởng thành, sẽ không lại đem biểu tình biểu lộ trên mặt, Kiều Dĩ Phong nghĩ, cũng không sao, Kiều Cảnh Nhiên chỉ là trưởng thành biết được cách che dấu tâm mình của mình, đây là chuyện tốt, ai rồi cũng sẽ trưởng thành, luôn phải lớn lên, nàng vẫn giống như hiểu rõ Kiều Cảnh Nhiên.
Chính là hôm nay thì sao?
Nếu không xảy ra chuyện lúc trưa, có lẽ nàng còn có thể rất tự hào nói như thế, nàng còn có thể nghĩ không sao cả.
Kiều Dĩ Phong đột nhiên phát giác, mình dường như không hiểu rõ Kiều Cảnh Nhiên như thế.
Nàng không biết tại sao lại như vậy.
Là bắt đầu từ lúc nào?
Kiều Cảnh Nhiên thích nàng?
Kiều Cảnh Nhiên nói, em ấy sẽ nỗ lực khiến mình thích em ấy?
Kiều Dĩ Phong kinh ngạc.
Kiều Cảnh Nhiên nói, em ấy muốn cùng mình kết hôn?
Kiều Dĩ Phong cười khổ.
Nghĩ đến đây, Kiều Dĩ Phong lại do dự, thích. Kiều Cảnh Nhiên nói thích nàng, phần yêu thích này, cùng cái thích trong tưởng tượng của nàng, là giống nhau sao?
Tình yêu......
Thích của tình yêu sao?
Đầu đau muốn nứt ra.
Kiều Dĩ Phong cảm thấy mình không cách nào tự hỏi được. Giống như đột nhiên, chính là năng lực đi tự hỏi, nàng thậm chí không cách nào đi phán đoán lời nói của Kiều Cảnh Nhiên rốt cuộc là thật hay giả.
Kiều Cảnh Nhiên thích Kiều Dĩ Phong?
Thật hay giả vậy?
Nàng cứ như vậy năng lực phán đoán, cũng đều đánh mất.
Chính là...... lúc đó...... trên mặt Kiều Cảnh Nhiên, trên mặt đều là nghiêm túc, cô từng câu từng chữ đều vang vọng hữu lực, một chữ một chữ khắc ở trong lòng Kiều Dĩ Phong, làm nàng thế nào cũng không quên được.
Bởi vì Kiều Cảnh Nhiên hôn môi, Kiều Dĩ Phong mở to hai mắt nhìn, nàng không có hưởng thụ nụ hôn dịu dàng của Kiều Cảnh Nhiên, thậm chí lúc đó không cảm nhận được bất cứ cảm giác gì, liền tiếng hít thở của Kiều Cảnh Nhiên đều không nghe thấy, nàng chỉ nghe được tiếng tim đập của mình, thình, thình thịch, thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Tiếng tim đập thật lớn.
Tịm đập lại nặng nề.
Nhảy một cái rồi nhảy một cài, đả kích trái tim Kiều Dĩ Phong.
Nàng càng nhíu chặt lông mày, nàng thậm chí cũng không biết mình rời đi dưới tình huống như thế nào, sau đó ra khỏi cổng trường, ngồi trên xe, liền đi vào phòng họp như thế nào cũng không biết.
Có đôi khi, chuyện bạn càng không muốn nghĩ đến.
Nó cố tình liền đối nghịch với bạn, nhất định phải xuất hiện không ngừng.
Làm bạn phiền, làm bạn loạn.
Nói đi nói lại, cái hôn kia có thể đại biểu cái gì?
Còn không phải là...... Một cái hôn sao......
Hôn môi giữa con gái, rất bình thường đi?
Là như thế này đi?
Huống hồ quan hệ giữa nàng và Kiều Cảnh Nhiên, vẫn là chị em. So với quan hệ giữa chị em bình thường, còn muốn tốt hơn.
Cho nên, nụ hôn này kỳ thật cũng không có gì......
Đi......
Kiều Dĩ Phong không khỏi lắc đầu.
Chủ trì chủ quản ở trên bục làm tổng kết cuối cùng, nàng lại một câu cũng nghe không vào.
Hiện tại, tràn đầy trong đầu Kiều Dĩ Phong, toàn bộ đều là Kiều Cảnh Nhiên, cũng chỉ có Kiều Cảnh Nhiên. Cùng nụ hôn...... kia.
Hôn.
Nàng không khỏi vươn tay, đặt trên môi mình.
Lại nói tiếp......
Cái...... cảm giác quen thuộc như vậy...... là sao?
A, đúng rồi.
Đúng rồi......
Buổi tối kia...... Cũng là như thế này.
Cho nên nói...... Quả nhiên...... Là thật sự.
Dường như Kiều Cảnh Nhiên chính miệng nói, buổi tối đó...... em ấy thật sự hôn mình. Ừm...... thật sự mà nói, không ngừng là gần gũi, mà là hôn.
Hôn sâu.
Những hình ảnh đó không ngừng mà, nhảy trong đầu mình, toàn bộ, toàn bộ đều chuyện thật sự xảy ra.
Vai chính của từng hình ảnh kia, chính là nàng, cùng Kiều Cảnh Nhiên.
Kiều Dĩ Phong lại cảm thấy buồn bực.
Sao lại như vậy.
Sao lại là nàng và Kiều Cảnh Nhiên, Kiều Cảnh Nhiên sao lại thích nàng...... chuyện này...... chuyện này với nàng thật sự là một câu chuyện quá buồn cười mà.
Thích......
Đúng rồi......
Em thích chị.
Em, thích chị.
Khó trách...... Kiều Cảnh Nhiên luôn nói...... thích nàng.
Thì ra...... là ý này.
Cũng không phải Kiều Dĩ Phong đương nhiên cho rằng là loại thích của em gái dành cho chị gái, mà là...... mà là...... loại yêu thích này.
Loại này.
Loại nào?
Tâm nàng, hỏi lại chính mình.
Kiều Dĩ Phong theo bản năng nghĩ, một loại phản ứng thật tự nhiên, giống phản xạ có điều kiện, ở trong lòng có đáp án.
Tình yêu.
Phải không?
Là...... thích của tình yêu sao......
"...... Tiểu Phong...... Tiểu Phong, Tiểu Phong?" Có người vỗ vỗ bả vai Kiều Dĩ Phong.
"Ừm...... Hả?" Kiều Dĩ Phong theo bản năng ngẩng đầu xem kia là ai.
Cứ như vậy trong nháy mắt, nàng nghe thấy, có người gọi hai tiếng Tiểu Phong này, tên nàng. Kiều Dĩ Phong không thể không thừa nhận, nàng thất thần.
Mẹ đứng trước mắt nàng Phương Du Khanh, biến thành bộ dáng của Kiều Cảnh Nhiên.
Vẻ mặt cô quan tâm, có nở nụ cười nhìn mình.
"Thân thể không thoải mái?"
"Không, không có." Kiều Dĩ Phong chột dạ đáp.
Nàng gần đây đại khái thật sự có bệnh đi.
Cũng không biết là xảy ra vấn đề gì.
Tâm bệnh đi.
Vừa rồi vẫn là bộ dáng của Kiều Cảnh Nhiên, biến trở về Phương Du Khanh. Kiều Dĩ Phong mới hồi phục tinh thần lại, trước mắt trở nên rõ ràng, lại phát hiện...... cả phòng họp, đã không có người.
Ngoại trừ...... Chính nàng cùng Phương Du Khanh ra, không có một bóng người.
"Sáng hôm nay ngủ không ngon sao?" Phương Du Khanh trong mắt tràn đầy quan tâm, lại kéo Kiều Dĩ Phong, đi đến văn phòng của mình.
Rốt cuộc hai người hiện tại thân còn trong phòng họp, nói như thế nào cũng không phải nơi thích hợp để nói việc nhà, nói việc tư luôn không thuận tiện như vậy.
"...... Không có. Không phải. Con ngủ...... rất ngon." Vừa vặn hoàn toàn tương phản.
Sáng nay nàng thức dậy không biết sớm bao nhiêu, sau khi đưa Kiều Cảnh Nhiên đến trường xong...... xong rồi, lại nghĩ tới.
Xem ra không chỉ sáng nay, đại khái liền tối nay nàng cũng không cách nào ngủ ngon đi?
Có lẽ...... Liền vào giấc cũng khó khăn.
Ăn ngủ không yên.
"Vừa rồi họp hội nghị, biểu hiện của con thật tốt." Phương Du Khanh không quên khích lệ con gái lớn một phen.
"Vâng. Cám ơn mẹ." Kiều Dĩ Phong không để ý đáp.
"Đứa nhỏ ngốc, đây là thành quả nỗ lực của chính con. Là năng lực của chính con. Cảm ơn mẹ làm gì?" Phương Du Khanh cười cười, xoa xoa tay Kiều Dĩ Phong, lành lạnh, sau đó thu hồi tươi cười, hỏi, "Chính là mẹ cũng để ý đến một chút, từ lúc cuộc họp bắt đầu, đến khi cuộc họp kết thúc. Con đó, trừ bỏ thời điểm con đứng ở trên bục hết sức chăm chú ra, thời điểm khác, cả người con đều trong trạng thái thất thần. Có phải xảy ra chuyện gì không?"
Ai hiểu con gái bằng mẹ.
Phương Du Khanh tự nhiên sẽ phát hiện.
"Không có...... con có thể xảy ra chuyện gì chứ." Kiều Dĩ Phong nói có chút miễn cưỡng, lại cực lực che dấu.
Không che dấu chẳng lẽ phải nói ra sao.
Nói con gái út của bà gần gũi con gái lớn, á không đúng, là hôn, con gái út hôn sâu con gái lớn.
Loại...... Loại chuyện này...... Kiều Dĩ Phong sao mở miệng được. Nàng căn bản cũng không có khả năng nói ra.
"Còn muốn gạt mẹ sao?" Biểu tình của Phương Du Khanh nghiêm túc.
"......!?" Không phải chứ.
Nhanh như vậy biết rồi?
"Hôm nay đã nói cuộc họp hai giờ rưỡi bắt đầu, mẹ hai giờ đi phòng con một chuyến, kết quả con không có ở đó, hỏi đồng nghiệp của con, bọn họ đều nói không thấy con đến. Mẹ liền đến con còn chưa quay lại, gọi điện thoại cho con, con cũng không bắt máy, liền gọi về nhà hỏi xem con ở đâu, dì Lý của con nói, con sáng sớm liền thức dậy, nói là con đưa Nhiên Nhiên đi học vẫn chưa trở về."
"Mẹ thấy, con hẳn là ở bên ngoài có việc trì hoãn chút thời gian, hiện tại hẳn là sắp đến rồi, liền không có gọi cho con tiếp, sợ thúc giục con ở trên đường xảy ra chuyện." Phương Du Khanh lại cười cười, lúc này mới không còn vẻ nghiêm túc vừa rồi, không nghĩ tới giây phút bà lộ ra biểu tình nghiêm túc kia, Kiều Dĩ Phong hoảng hốt, "Con xem đi, mẹ liền nói không sai, khẳng định vẫn là bởi vì chuyện của Nhiên Nhiên đi? Thời điểm con đưa nó đến trường xảy ra chuyện gì?"
"A...... Xảy ra cái gì......" Đồng tử của Kiều Dĩ Phong phóng to, "Có thể xảy ra cái gì chứ...... Ha...... Ha......" Kiều Dĩ Phong cười gượng, nàng còn đắn đo không xác định được Phương Du Khanh là có ý gì......
"Con còn muốn giấu mẹ đến khi nào?" Phương Du Khanh cũng không có ý trách cứ, chỉ là trên mặt không có tươi cười, kỳ thật cũng không quá nghiêm túc, chỉ là hỏi ra một câu rất bình thường, rất bình thường mà thôi, chẳng qua lời này nghe vào lỗ tai Kiều Dĩ Phong, luôn cảm thấy...... chột dạ a.
"Là...... Nhiên Nhiên ở trường học phạm lỗi gì rồi. Giáo viên trách phạt nó?" Trong mắt Phương Du Khanh tràn ngập quan tâm, "Mẹ biết con là sợ mẹ trách phạt nó nên mới thay nó giấu giếm."
Ô......
Kiều Dĩ Phong hai mắt trừng lớn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, biểu tình cũng trở nên nhẹ nhàng...... Thì ra là nàng lo lắng một trận, là nàng suy nghĩ quá nhiều.
"Chẳng lẽ không phải?"
"Không phải...... Không phải, ý con là, mẹ nói đúng, chính là như mẹ nghĩ."
"Giáo viên nói gì? Nó mắc lỗi gì?" Kiều Cảnh Nhiên tuy rằng rất ưu tú, nhưng cũng không đại biểu cô chưa bao giờ mắc lỗi, vẫn là có thời điểm bướng bỉnh, khi còn nhỏ cô nghịch ngợm, hiện tại...... là bởi vì bước vào thời kỳ phản nghịch.
"Cũng...... cũng không phải rất nghiêm trọng, giáo viên chính là thuận miệng nói tới, không có ý nói Nhiên Nhiên mắc lỗi......" Kiều Dĩ Phong vẫn là tác phong ngày trước, vẫn giữ gìn Kiều Cảnh Nhiên.
"Cho nên, rốt cuộc giáo viên nói cái gì?"
"Giáo viên nói, Nhiên Nhiên có chút cô độc...... không có bạn bè nào cả. Cũng chỉ như thế mà thôi, em ấy không có nghịch ngợm cũng không có......"
"Được rồi, mẹ đã biết." Phương Du Khanh gật gật đầu, trên mặt không có biểu tình gì, nhìn không ra là vui hay giận.
Thời điểm Kiều Dĩ Phong còn muốn thay Kiều Cảnh Nhiên giải thích chút gì đó, lại nhìn đến Phương Du Khanh xua xua tay, nghe thấy bà nói, "Hôm nay mẹ và Kiều Lễ đều sẽ về nhà ăn cơm. Nhiên Nhiên nói. Nó còn dặn dò mẹ, bảo mẹ và con không cần tăng ca quá muộn, buổi tối cùng nhau về ăn cơm."
"...... Nhiên Nhiên nói? Nói...... khi nào?"
"Lúc gần hai giờ đi, nó gửi tin nhắn cho mẹ."
"...... Vâng."
"Được rồi, tiếp tục vội đi, lúc này phương án lựa chọn tuy rất nhiều, nhưng kết quả trước mắt, có khả năng nhất chính là phương án của con, phương án của con cũng là phương án có hy vọng nhất. Cố gắng thật tốt." Phương Du Khanh sờ sờ đầu Kiều Dĩ Phong, nhẹ nhàng vuốt ve một chút, không có làm loạn tóc nàng, "Công việc sáng nay con phải làm, mẹ đã làm xong cho con rồi, con tiếp theo làm chuyện con cần làm là được rồi. Biết không?"
"......" Kiều Dĩ Phong hơi hơi sửng sốt, sau đó cười nói, "Đây cũng coi như là, đây là tiểu tư tâm mẹ cấp cho con gái đi?"
"Đương nhiên là vậy." Phương Du Khanh sủng nịch cười, cười lại không quá lạc quan như vậy, "Được rồi, mẹ tiếp tục làm việc đây, con cũng mau làm công việc còn lại của con đi, cũng không thoải mái."
"Vâng. Cám ơn mẹ."
Kiều Dĩ Phong đi rồi, Phương Du Khanh mới lộ ra khuôn mặt u sầu.
Bà vươn tay, nhéo nhéo chính mình ấn đường, lại vẫn như cũ không cách nào đánh tan u sầu.
Kiều Cảnh Nhiên hiện tại đang năm hai cao trung, mấy tháng nữa nó liền lên năm ba. Chính là nói cho cùng, năm nay nó cũng chỉ mới 15 tuổi.
Trước sau vẫn quá nhỏ.
Tuy rằng nói...... Nhảy lớp là quyết định của chính nó, mà chính mình cùng Kiều Lễ cũng cùng nó thương lượng qua chuyện này, lúc ấy đáp ứng, là bởi vì Kiều Cảnh Nhiên kiên trì.
Ánh mắt kiên định như vậy, cố chấp thỉnh cầu như vậy.
Phương Du Khanh cùng Kiều Lễ, là không thể không đáp ứng.
Con cái ưu tú bọn họ làm ba mẹ chính là thật cao hứng, nhưng cũng thành lập trên sự vui vẻ của con cái, bà cùng Kiều Lễ yêu cầu không nhiều lắm, chỉ hy vọng Kiều Dĩ Phong cùng Kiều Cảnh Nhiên hai đứa có thể hạnh phúc vui sướng, mặt khác đều không sao cả.
Kiều Dĩ Phong hiện tại thành thục nhiều, cũng tốt nghiệp rồi thực tập, rất nhanh nàng sẽ có công việc của mình, chỉ cần lần này phương án của nàng thông qua, như vậy vị trí tổ trưởng của tổ bọn họ không chạy thoát, mà chính mình cũng sẽ bắt đầu giúp nàng củng cố vị trí của nàng, tiếp đó cũng không sai biệt lắm có thể dần dần buông tay, để nàng đi làm chuyện nàng muốn làm, nàng muốn làm như thế nào, Phương Du Khanh đều sẽ không can thiệp.
Đến nỗi Kiều Cảnh Nhiên......
Kiều Lễ cùng Phương Du Khanh ngoài mặt không nói, kỳ thật trong lòng lại vô cùng lo lắng. Giống với Kiều Dĩ Phong, bọn họ lại lo lắng Kiều Cảnh Nhiên trưởn thành quá sớm, lúc tuổi nhỏ lại đi tiếp xúc mấy chuyện phức tạp, làm nó có tâm lý phụ, sẽ tạo thành thay đổi của nó.
Nhưng mà hiện tại......
Thật sự đã xảy ra......
Phương Du Khanh nhíu nhíu mày, sau đó thở ra một hơi, vẫn lựa chọn hoàn thành công việc trên đầu trước, nói cách khác, lo lắng cái gì cũng vô dụng, vấn đề không chiếm được giải quyết đều là uổng phí.
Tới buổi chiều 6 giờ.
Phương Du Khanh cuối cùng cũng hoàn thành công việc của mình, mà bên kia, Kiều Dĩ Phong thật ra nhàn hơn rất nhiều. Bởi vì, Phương Du Khanh nói là chỉ giúp nàng hoàn thành công việc buổi sáng, kỳ thật phần lớn công việc của nàng, kỳ thật Phương Du Khanh đều đã giúp nàng làm xong.
Đối với chuyện này, Kiều Dĩ Phong không thể không cảm thán một câu, gừng quả nhiên vẫn là càng già càng cay a.
Đồng thời, Kiều Dĩ Phong cũng hy vọng, có thể nhanh chóng giải quyết...... chuyện...... chuyện giữa nàng và Kiều Cảnh Nhiên, tuy rằng nàng cũng không biết rốt cuộc nên giải quyết như thế nào, mà tại sao phải giải quyết, nàng không có suy nghĩ sâu xa. Chỉ là nghĩ...... không nên để người nhà biết chuyện này mới tốt.
Chính là......
Mẹ nói Kiều Cảnh Nhiên đã gửi tin nhắn nói bọn họ buổi tối về nhà cùng ăn cơm.
Là...... trùng hợp sao?
Hay là Kiều Cảnh Nhiên cố ý?
Có điều cái thích kia......
A a a, Kiều Dĩ Phong lại nhịn không được rối rắm lên, chỉ cần nghĩ đến Kiều Cảnh Nhiên, trong đầu Kiều Dĩ Phong liền toát ra rất nhiều vấn đề phức tạp, làm đầu nàng đều muốn nổ tung.
Cái thích kia......
Thích gì đó...... Kiều Cảnh Nhiên ngày đó cũng không có mở miệng nói với nàng...... Em ấy căn bản liền không có nói thích gì đó với mình.
Ngộ nhỡ mình hiểu sai thì sao?
Nói không chừng thật sự là mình hiểu sai rồi, suy nghĩ nhiều, hiểu lầm thì sao?
Ngộ nhỡ......
Huống hồ, Kiều Cảnh Nhiên hiện tại đang tuổi dậy thì, thiếu nữ tuổi dậy thì, nào biết mình thích cái gì hay không thích cái gì, nói không chừng là ảo giác đi.
Ngộ nhỡ......
Ngộ nhỡ......
Ngộ nhỡ...... Nếu là thật sự thì sao......
"A." Kiều Dĩ Phong thật sự muốn hô to, ngày sao lại dài như vậy...... Còn không qua đi, thật sự mệt mỏi quá.
Đông đông. Tiếng đập cửa vang lên.
Kiều Dĩ Phong ngẩng đầu nghe tiếng nhìn qua, Phương Du Khanh đẩy cửa ra, nói "Công tác của con, làm xong chưa?"
"Ừm, xong rồi."
"Vậy được rồi, về nhà thôi. Bây giờ đã hơn 6 giờ, chúng ta trước 7 giờ có thể về đến nhà, vừa lúc cùng nhau ăn một bữa cơm. Vừa rồi ba con gọi điện đến, hỏi chúng ta khi nào trở về, ổng nói Nhiên Nhiên ồn ào nhất định phải chờ chúng ta cùng ăn."
"Vâng......"
Nhưng thật ra vừa rồi, thời điểm Kiều Dĩ Phong cùng Phương Du Khanh về đến nhà, vừa lúc chưa đến 7 giờ.
Thời điểm bọn họ cùng vào cửa, thời điểm đi đến phòng khách, lòng Kiều Dĩ Phong thật sự...... tràn đầy thấp thỏm a, tim đập gia tốc, nàng liền trong đầu mình suy nghĩ cái gì cũng không biết, chính là vẫn luôn cúi đầu, đần độn liền đi tới nhà ăn.
Kiều Dĩ Phong không dám nhìn Kiều Cảnh Nhiên.
Nếu nói chuyện đêm đó, bởi vì uống say không cách nào xác định, có thể coi như là một giấc mộng, Kiều Dĩ Phong còn có thể tiếp tục nhìn vào mắt Kiều Cảnh Nhiên, chính là hiện tại...... trưa nay bọn họ liền hôn môi, chính mình không uống say rất tỉnh táo, đến nỗi Kiều Cảnh Nhiên......
Kiều Dĩ Phong trái lại rất hy vọng nàng uống sau, nếu nàng thật sự say, hoặc là lúc ấy chỉ là đùa giỡn, vậy Kiều Dĩ Phong lại rất vui mừng, nhưng nhìn chuyện lúc trưa...... Kiều Cảnh Nhiên quả thực còn tỉnh táo hơn cả mình...... so với mình hiện tại không cách nào nhìn thẳng vào mắt em ấy, Kiều Cảnh Nhiên trái lại bình tĩnh hơn mình rất nhiều.
"Chị, chị ơi?"