Chỉ Yêu Người

Chương 4: Không phải ai cũng có cơ hội.



"Tiểu Cảnh!?"

Thời điểm Kiều Cảnh Nhiên tỉnh lại, một thân mồ hôi lạnh, quần áo bệnh nhân trên người cũng có chút ẩm ướt, sợi tóc nhỏ vụn tán loạn, có chút hỗn độn.

Kiều Dĩ Phong bồi ở bên cạnh Kiều Cảnh Nhiên cả một đêm, tuy người giúp việc có nói qua bọn họ chăm sóc Kiều Cảnh Nhiên là được rồi, chính là Kiều Dĩ Phong vẫn không an tâm, vì thế nằm nhoài bên mép giường cả một đêm.

Cả một đêm này, nàng như thế nào cũng không ngủ được, lo lắng tình trạng của Kiều Cảnh Nhiên, cứ như vậy nhìn khuôn mặt cô khi đang say giấc, nhìn cả một đêm. Trời đã sắp sáng rồi, mới có chút nhịn không được nằm nhoài ra ngủ thiếp đi.

Vừa vặn, bởi vì tiếng la hét của Kiều Cảnh Nhiên đánh thức.

Kiều Dĩ Phong mở to mắt, nhìn Kiều Cảnh Nhiên đờ người ngồi trên giường, trên người cũng bởi vì mồ hôi lạnh mà trở nên ẩm ướt, dọa Kiều Dĩ Phong lập tức ôm Kiều Cảnh Nhiên vào trong ngực.


"Tiểu Cảnh, Tiểu Cảnh? Đừng sợ, không có việc gì không có việc gì." Nàng nhẹ nhàng mà vỗ về cô.

"Hô, hô, hô --" Kiều Cảnh Nhiên há miệng thở hổn hển, tim đập có chút nhanh.

Mãi đến tận khi, nàng cuối cùng bởi vì giọng nói của Kiều Dĩ Phong, bởi vì nhiệt độ cơ thể nàng bao lấy mình, mới khôi phục tinh thần.

Là mơ, chỉ là mơ mà thôi.

Giả dối, mơ đều là giả.

Giờ phút này, mới là thật.

Có Kiều Dĩ Phong ở trên thế giới này, mới là thật.

"Gặp ác mộng sao?" Kiều Dĩ Phong nhìn Kiều Cảnh Nhiên cả người đẫm mồ hôi, liền gọi người mang khăn lông đến.

"Dạ......"

"Được rồi, không sao đâu. Ác mộng cũng chỉ mộng mà thôi, đừng sợ đừng sợ." Nàng nhẹ nhàng mà xoa gò má Kiều Cảnh Nhiên, dỗ dành cô.

"Em muốn về nhà. Em không thích bệnh viện."

"Vì sao? Khó chịu sao?"

"Em chính là không thích bệnh viện. Em sợ."


Bởi vì Kiều Dĩ Phong chính là cấp cứu ở bệnh viện không qua khỏi mà bỏ mình, đối với nơi khiến cô đánh mất Kiều Dĩ Phong, thật sự khó mà có hảo cảm được.

"......"

Kiều Dĩ Phong có chút ngẩn người, ngay sau đó nhíu mày, cách một hồi lâu, cho đến khi nàng cầm lấy khăn lông mà người giúp việc đưa đến, mới nói, "Vậy bây giờ em ngoan ngoãn nghe lời chị, bây giờ cả người em đều là mồ hôi, dễcảm lạnh, để chị lau khô giúp em, sau đó chị đi hỏi bác sĩ một chút, nếu bác sĩ đồng ý cho em xuất viện, chúng ta liền về nhà, được chứ?"

"Dạ!" Kiều Cảnh Nhiên ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.

Một giờ sau.

Sau khi được bác sĩ chính cho phép, Kiều Cảnh Nhiên rốt cuộc cũng như ý nguyện ngồi xe về nhà

Vừa vui vẻ, vừa kích động. Kiều Cảnh Nhiên nhịn không được vặn tới vặn lui.


Kiều Dĩ Phong ở một bên nhìn Kiều Cảnh Nhiên như vậy, cũng nhịn không được cười, trẻ con chính là trẻ con, vừa xuất viện liền quên mất đau thương gì gì đó, không buồn không lo, khoái khoái lạc lạc.

"Được rồi, đừng nghịch." Kiều Dĩ Phong vươn tay giữ chặt Kiều Cảnh Nhiên đang quá khích, giúp cô sửa sang lại quần áo lộn xộn, "Thân thể của em vẫn chưa tốt lên hoàn toàn đâu, đã chơi đùa một lúc rồi, bây giờ nghỉ ngơi một lát đi."

Sau đó, Kiều Dĩ Phong lấy khăn tay ra, lau mồ hôi trên trán Kiều Cảnh Nhiên. Rất cẩn thận chăm sóc cô. Thời điểm khôi phục tinh thần, mới phát hiện, Kiều Cảnh Nhiên nhìn nàng chăm chú.

"Nhìn chị chằm chằm làm gì, túi khóc nhỏ." Kiều Dĩ Phong điểm điểm cái mũi cô.

(*) Túi khóc nhỏ (小哭包): Tiểu khốc bao có nghĩa là đồ mít ướt.
"Em mới không phải túi khóc nhỏ!" Coi như thân thể 11 tuổi chứa linh hồn 26 tuổi, làm nũng, ngữ khí kia cũng không chịu thua chút nào.

"Em không phải túi khóc nhỏ, vậy em là gì?" Thuận tay lại giúp Kiều Cảnh Nhiên sửa lại mớ tóc tán loạn trước trán cô.

"Em là...... Là......"

"Là cái gì nè?"

"Em là người sau này muốn cưới chị!" Nói xong, Kiều Cảnh Nhiên liền cúi đầu, có thể thật xấu hổ, còn có chút thẹn thùng, tuy những lời này lúc nhỏ cô có nói qua, nhưng lúc này cô là người mang linh hồn hai mươi mấy tuổi nói mấy lời này, ý nghĩa hoàn toàn khác!

Khi còn nhỏ, khi cô nghiêm túc nói những lời này, tuy là thật lòng, chỉ là...... Ý tứ của câu nói kia, thật ra cô hoàn toàn không thể hiểu rõ, mà Kiều Dĩ Phong...... Tự nhiên cũng sẽ không cho mấy lời này là thật.

Nhưng hiện tại...... Bất đồng.
"......" Tay Kiều Dĩ Phong ngưng lại một lúc, động tác trên tay hoàn toàn ngừng lại, có chút kinh ngạc nhìn Kiều Cảnh Nhiên.

"......?" Kiều Cảnh Nhiên vẫn không đợi được câu trả lời, vụиɠ ŧяộʍ ngắm nhìn Kiều Dĩ Phong, giương mắt mới phát hiện, Kiều Dĩ Phong căn bản không có nghe thấy cô đang nói chuyện, mà đang ngẩn người.

"Chị làm sao vậy?" Cô lôi kéo góc áo Kiều Dĩ Phong.

"...... Hả? A, không có gì." Kiều Dĩ Phong lúc này mới phục hồi tinh thần, một lần nữa nhìn Kiều Cảnh Nhiên.

Kiều Cảnh Nhiên chu miệng lên, không tha thứ nhìn chằm chằm Kiều Dĩ Phong, dáng vẻ chị không chịu nói cho em nghe, em liền nổi giận.

"Giận sao?" Kiều Dĩ Phong dùng ngón trỏ đi chọc chọc gò má nho nhỏ của Kiều Cảnh Nhiên, khóe miệng hơi hơi mỉm cười, dáng vẻ có chút cô đơn, "Ừm...... Chị chỉ đang suy nghĩ, em đúng là quỷ linh tinh. Sau này em phải cùng một chỗ với người mình thích, sao có thể cưới chị chứ."
"...... Vì sao không được ạ?" Giọng điệu trẻ con, lại mang theo sự nghiêm túc bất ngờ.

"Bởi vì......" Kiều Dĩ Phong cũng bị Kiều Cảnh Nhiên vừa hỏi như thế mà bối rối, theo bản năng liền nói, "Bởi vì...... Chúng ta đều là con gái."

Nàng không cự tuyệt, không phủ nhận.

Đưa ra lý do là.

Bọn họ đều là con gái.

"Em mặc kệ! Em phải cưới chị, liền phải cùng một chỗ với chị!" Nói xong, Kiều Cảnh Nhiên liền cười, vô cùng sáng lạn, tựa như ánh mặt trời rực rõ soi sáng thế giới này.

Kiều Dĩ Phong sửng sốt.

"Em đó nha." Kiều Dĩ Phong nhìn Kiều Cảnh Nhiên, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ, dường như nàng có coi đó là thật, chỉ xem như lời nói đùa của đứa nhỏ ấu trĩ, nghe một chút liền thôi.

Không nghe thấy Kiều Dĩ Phong tiếp tục phủ nhận, Kiều Cảnh Nhiên liền làm ổ trong lồng ngực nàng, cọ qua cọ lại.
Khó có thể một lần nữa trở thành trẻ con, hơn nữa...... Còn có ý thức chiếm tiện nghi kia, đương nhiên là...... Không chiếm thì phí...... Không chiếm thì để ai chiếm.

Kiều Dĩ Phong thật lâu vẫn chưa khôi phục tinh thần, cho đến khi đứa nhỏ ngủ thiếp đi trong lồng ngực mình, nhờ vào sức nặng trên người mà bình thường lại, không khỏi hiện lên một tia cười khổ, đây thật sự tính là lời trẻ con nói mà.

Chờ đến lúc về tới nhà, Kiều Cảnh Nhiên vẫn ngủ say trong lồng ngực Kiều Dĩ Phong, Kiều Dĩ Phong thấy cô ngủ ngon như vậy, tự nhiên không đành lòng quấy rầy.

Tài xế giúp nàng mở cửa, Kiều Dĩ Phong liền ôm Kiều Cảnh Nhiên xuống xe.

Sau khi Kiều Dĩ Phong xuống xe rồi, tài xế mới mở miệng "Đại tiểu thư......" Muốn nói, hắn tới ôm Nhị tiểu thư vào nhà, nhưng Kiều Dĩ Phong căn bản liền chưa cho hắn cơ hội nói xong, liền cắt ngang lời hắn, "Suỵt. Không cần đánh thức em ấy."
Mãi đến khi trở lại phòng Kiều Cảnh Nhiên, đều là Kiều Dĩ Phong ôm cô.

Đây cũng là lần đầu tiên từ lúc sống lại đến nay, cô mới ngủ ngon như vậy.

"Tư thế ngủ...... Vẫn đáng yêu như vậy." Nàng giúp Kiều Cảnh Nhiên chỉnh tư thế, mới đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng lại nhịn không được quay đầu lại nhìn qua, do dự vài giây, vẫn quay trở lại, đặt lên trán cô một nụ hôn chúc ngủ ngon.

Đi đến phòng khách ở tầng trệt, dì Lý quản gia hỏi, "Đại tiểu thư, bây giờ muốn ăn trưa không?"

Kiều Dĩ Phong nhìn nhìn đồng hồ, đã hai giờ chiều. Cơn đói qua đi, không muốn ăn gì cả, liền lắc đầu, "Ba mẹ có nói lúc nào trở về không ạ?"

"Lão gia và phu nhân nói ngày mai mới trở về được."

"Vậy à." Kiều Dĩ Phong gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết, "Vậy...... Chuyện Nhiên Nhiên xuất viện, ba mẹ đã biết chưa ạ?"
"Lúc Đại tiểu thư gọi điện thoại về nói Nhị tiểu thư muốn xuất viện, dì cũng gọi điện báo cho lão gia và phu nhân rồi."

"Ừm, con biết rồi. Cám ơn dì Lý. Dì đi nghỉ đi, con ngồi ở phòng khách một lát là được rồi, dì không cần để ý." Kiều Dĩ Phong luôn cảm thấy đầu mình có chút đau, "Đúng rồi, Nhiên Nhiên đang ngủ, không cần quấy rầy em ấy, lúc cơm chiều, nếu em ấy chưa dậy, cũng không cần đánh thức em ấy."

"Vâng, Đại tiểu thư."

Sau khi dì Lý đi rồi, Kiều Dĩ Phong liền ngồi ngốc ở phòng khách, nàng bóp bóp thái dương, cảm giác có chút mệt. Thời điểm hay tin Nhiên Nhiên vào bệnh viện, nàng thật sự rất sợ hãi. Cũng may chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi, hiện tại chỉ hy vọng em ấy có thể mau khỏe lên.

"Nói đến đây...... Mấy ngày nữa là sinh nhật Tiểu Cảnh rồi."
Kiều Dĩ Phong đột nhiên nhớ tới, câu nói của Kiều Cảnh Nhiên lúc ở trên xe, "Em là người sau này muốn cưới chị!"

Đúng là trẻ con.

Cưới chị.

Cưới cái gì......

Ôi.

Kiều Dĩ Phong lắc đầu, không tiếng động cười cười.

Đuôi lông mày chợt bị một bàn tay nhỏ ấm áp dán lên, không hề báo trước.

"Tiểu...... Cảnh? Sao mới đây liền dậy rồi?" Kiều Dĩ Phong nhìn sang nơi ấm áp kia, nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ của Kiều Cảnh Nhiên, còn nhíu mày, "Sao nhíu mày?"

Kiều Dĩ Phong cũng vươn tay qua, vuốt ve lông mày cô.

"Bởi vì...... Chị đang nhíu mày." Kiều Cảnh Nhiên làm nũng lên cũng không cần phải luyện tập, thoáng chu cái miệng lên, "Tiểu Cảnh không muốn chị không vui. Nếu chị không vui, Tiểu Cảnh cũng sẽ không vui."

"Được, vậy...... Chị liền không nhíu mày, Tiểu Cảnh cũng không được nhíu mày nha."
Lúc sau, Kiều Dĩ Phong liền bế Kiều Cảnh Nhiên lên, để cô ngồi đùi mình, sờ đầu cô.

Đối với hành vi thân mật như vậy, Kiều Cảnh Nhiên rất hài lòng, cũng rất vui.

Kỳ thật, Kiều Cảnh Nhiên đã sớm tỉnh, tuy cô trước đó ngủ rất sâu, chẳng qua có lẽ cũng chỉ trong giới hạn, có Kiều Dĩ Phong ở bên cạnh cô mới như thế, sau khi Kiều Dĩ Phong rời khỏi không bao lâu, cô liền tỉnh lại.

Hai mắt mở to nhìn trần nhà một hồi lâu, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Chỉ là, sau khi cô khôi phục tinh thần, trong lòng dần dần dần dần bắt đầu xác định một chuyện.

Nếu cô muốn, thật sự, cùng một chỗ với Kiều Dĩ Phong, như vậy...... Chuyện độc lập kinh tế, tuyệt đối phải nhanh có được chút thành tích, hơn nữa chỉ có thể tự mình tiến hành, còn phải tiến hành bí ẩn một chút.

Cô không thể chờ được, cũng không có nhiều thời gian để chờ như vậy. Tuyệt đối không thể cứ như vậy ngồi chờ chết. Ngoại trừ phải nhanh tăng khả năng kinh tế của mình ở bên ngoài, phải nhanh lớn lên, cũng là yếu tố cần thiết nhất.
Câu chỉ thích chị kia, không chỉ là nói ngoài miệng một chút đâu.

Mặc kệ như thế nào, cô nhất định phải cùng một chỗ với Kiều Dĩ Phong.

Sống lại, cũng không phải là cơ hội mà ai cũng có được.

Tác giả có lời muốn nói:

Thật ra bản thân rất thích đề tài sống lại.

Đối với cảm giác được sống lại, liền giống như một chương đầu đề này.

Sống lại, không phải ai cũng có cơ hội này.

Để tiểu thuyết qua một bên, chúng ta đều không có cơ hội như vậy.

Cho nên có một câu nói cho bản thân tôi, cũng như cho mọi người.

Quý trọng người trước mắt.

Những lời này...... Thật ra cảm thấy rất xưa rồi,

Chẳng qua, ở rất nhiều thời điểm, đều có thể hiểu đạo lý này, chỉ là có đôi khi không phải quên mất, chỉ là sẽ nhớ lại.
Quý trọng, chuyện tình cảm cũng đưuọc, người mình thích cũng được, bạn thân cũng được, thân nhân cũng được.

Không có thuốc hối hận cho nên chỉ có thể cố gắng không làm chuyện mà mình sẽ hối hận.

Bản thân tôi cũng rất rối rắm, rất chọn điểm mấu chốt, hơn nữa khá nghiêm trọng

Nhưng đôi khi, thời điểm do dự làm hay không làm, tôi đều sẽ hỏi mình có hối hận hay không.

Bởi vì rất nhiều chuyện, thật sự, khả năng cả đời chỉ có một cơ hội. Một lần một đời, sẽ không lại có.

Cảm giác mình dông dài quá. Chẳng qua đây thật sự là hy vọng tận đáy lòng, mọi người đều có thể thiếu chút hối hận nhiều chút hồi ức tốt đẹp.

Mặt khác về vấn đề quý trọng này, tôi chỉ nói lên cách làm của mình, nếu các ái phi có kiến nghị gì hay mời giao lưu!
Cuối cùng, nhìn thấy tiểu thiên sứ thật sự rất vui vẻ.

Tôi viết văn chương có thể có người yêu thíc, tôi rất cảm kích.

Ủng hộ của mọi người, cùng với cảm nhận của mọi người, bao gồm cả bình luận của mọi người!

Là động lực để tôi tiếp tục gõ chữ.

Cho nên về sau thỉnh các vị tiểu thiên sứ tiếp tục bình luận cho tôi động lực nha! Yêu mọi người ( づ ̄3 ̄ )

Gào thét! Ngủ ngon.

À đúng rồi, tôi cảm thấy mình hôm nay đổi mới thời gian cũng có độc, về sau đều sẽ tận lực có độc 2333333