Chia Tay Đi, Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng

Chương 15: Yêu xa



Sáng sớm, lúc Trữ Vệ tỉnh lại, di chứng say rượu phát tác, đau đầu như sáp nứt, nhớ lại tối hôm qua gặp được Nhạc Tâm, còn đặt cô ở trên giường của mình. Nhạc Tâm nói cô không có vị hôn phu, Nhạc Tâm cũng thừa nhận bọn họ không chia tay.


Anh còn hôn Nhạc Tâm nữa.


A, nằm mơ thật tốt, trong mộng cái gì cũng có.


Chính là anh không nhớ rõ Nhạc Tâm đi lúc nào, rõ ràng anh đang lôi kéo tay cô, sau đó không còn nhớ gì, căn bản cũng không nhớ rõ vì sao anh đội nón xanh lên đầu. Cũng đúng, mơ mà, luôn khó hiểu như vậy.


Trữ Vệ tự tay từ dưới gối lấy ra một miếng ngọc bội màu xanh nhạt, ngọc bội trơn bóng óng ánh, điêu khắc hình cây hoa lan trông rất sống động, nó là tín vật đính ước Nhạc Tâm đưa cho anh. Trữ Vệ hôn một cái, nắm ở trong tay vuốt đi vuốt lại. Mỗi lần anh nhớ Nhạc Tâm, sẽ kìm lòng không đặng xoa xoa ngọc bội kia.


Một sợi tóc đen dài theo động tác đứng dậy của Trữ Vệ rung rinh rớt xuống đất. Trữ Vệ kẹp tóc lên, không khỏi mừng như điên, xem này, bởi vì anh vô cùng nhớ Nhạc Tâm cho nên mới cụ thể hóa như thế này. Trong mộng Nhạc Tâm đã nằm ở trên giường anh, tỉnh dậy, tóc Nhạc Tâm rớt xuống lúc nằm trên giường vẫn còn.


Nhất định là bởi vì anh yêu Nhạc Tâm quá nồng nhiệt!


Con người có đôi khi rơi vào tưởng tượng của mình sẽ bỏ quên những khả năng khác, Trữ Vệ bị cảm tình chi phối, một lòng cho rằng cọng tóc này là bởi vì anh quá yêu Nhạc Tâm mà cụ thể hóa. Lúc anh anh thấy Nhạc Tâm chỉ trích anh có người phụ nữ khác, trong chốc lát bối rối. Trong lòng anh chỉ có Nhạc Tâm, còn có thể ở với ai? Lạc Lạc? Không có khả năng, anh duy trì khoảng cách an toàn ba mét với người khác giới, hơn nữa tóc của cô ta là tóc xoăn nha!


Không có tiểu yêu tinh!


Trữ Vệ tủi thân.


Cọng tóc trong tay phảng phất làm phỏng tay, nhưng cách khoảng cách rất xa, dựa vào điện thoại di động không có cách nào tố cáo sự tủi thân của mình, cũng không giải thích được, cho nên, anh kiên định nói với Nhạc Tâm: "Em chờ anh, anh lập tức điều phi cơ trực thăng, lập tức bay đi tìm em!"


Trữ Vệ tới, nghĩa là cô phải bỏ tiền mua đồ ăn nấu cơm cho anh ăn, cô không có tiền.


Mấu chốt là, cô không biết làm cơm.


Cho nên, Nhạc Tâm kiên định cự tuyệt: "Đừng tới!"


"Vì sao? "


Lý do không thể nói ra miệng, nói tóm lại: "Nói chung, đừng tới!"


"Anh tới ngay!"


"Tới sẽ chia tay!"


Trữ Vệ: "... Không tới thì không chia tay sao?"


Nhạc Tâm: "Chưa biết được."


Không chia tay! Giấc mơ thành sự thật! Trữ Vệ ôm ngọc bội hôn hai cái, nhớ tới lúc đi học cùng Nhạc Tâm có nghe thấy giáo nhắc đến danh ngôn của Lỗ Tấn, đại thể nói trong nhà quá tối, cần mở một cái cửa sổ, mọi người nhất định không cho phép, nhưng nếu như bạn dỡ nóc nhà xuống, bọn họ sẽ đồng ý mở cửa sổ. Quả nhiên là chân lý, anh muốn đi thăm Nhạc Tâm, Nhạc Tâm không cho, thế nhưng Nhạc Tâm đồng ý không chia tay rồi. Anh thật sự không muốn chia tay Nhạc Tâm.


Trữ Vệ không khỏi cười ngây ngô hai tiếng, cả người tươi cười rạng rỡ, tinh lực dồi dào, cảm giác còn có thể uống với chú Lạc mười trận.


Nhưng anh cũng rất muốn đi thăm Nhạc Tâm.


Khóe miệng Trữ Vệ trầm xuống, anh rầu rĩ không vui: "Em không cho anh đi, chúng ta là yêu xa nữa à."


Có bao nhiêu đôi tình nhân bại bởi yêu xa, khoảng cách địa lý cũng sẽ mang đến khoảng cách giữa hai trái tim. Cuộc sống mơ ước của Trữ Vệ giống như ba anh vậy, mỗi ngày công tác ở bên ngoài, tan tầm về nhà giúp vợ, chơi với con, lúc có hứng còn có thể xuống bếp làm một bữa cơm ấm áp cho gia đình.


Hiện tại ngay cả mơ ước nắm tay Nhạc Tâm anh cũng không chạm đến, muốn gặp cô còn phải dựa vào nằm mơ.


Nhạc Tâm điều lý mạch lạc mà trình bày lý do của mình: "Yêu xa càng có thể khảo nghiệm tình cảm giữa chúng ta, nếu như chúng ta ngay cả khoảng cách xa xôi đều có thể khắc phục, vậy tình cảm của chúng ta là chân ái bền vững như vách đá!"


Trữ Vệ bị hai chữ "Chân ái" lấy lòng, anh lập tức bỏ qua nguyên tắc, đồng ý trải qua một màn yêu xa oanh oanh liệt liệt tuy là mỗi ngày không thấy được nhau nhưng vẫn yêu chết đi sống lại như cũ.


Dùng cái gì báo hỉ? Chỉ có phát hồng bao.


5201314*.


*Anh yêu em trọn đời trọn kiếp


Thẳng thừng thể hiện sự giàu có.


Nhạc Tâm: "... "


Con Dấu nhịn một chút, thực sự nhịn không được, nhỏ giọng bức bối: "Cảm giác cô rất giống kr lừa đảo lừa tiền lừa tình, là loại chuyên tìm cậu bé ngây thơ để hạ thủ ..."


Nhạc Tâm nghèo, nhưng cô không có chấp niệm với tiền, có hay không cũng không đáng kể. Cô cũng vừa mới vừa ý thức được cô vừa nhận đồ của Trữ Vệ, lại nhận tiền của anh, quả thực rất giống kẻ lừa tình.


Nhưng mà cô sẽ không nói cho Con Dấu cô đã từng đưa cho Trữ Vệ một khối ngọc bội. Mà khối ngọc bội kia là vật của tiên giới.


Lúc tốt nghiệp là cô nói chia tay, nhưng cô không nhắc đến khối ngọc bội kia với Trữ Vệ, chẳng qua là vì lòng cô còn quyến luyến. Ngựa tốt không ăn lại cỏ, nhưng cô căn bản chưa từng buông tay.


Chỉ cần Trữ Vệ mang theo khối ngọc bội kia, bất kể anh ở đâu, cô mãi mãi cũng có thể tìm tới anh.


Tối hôm qua cô lần theo vị trí của ngọc bội mà tìm đến được. Trữ Vệ ra ngoài không mang ngọc bội, mà là thả ở nhà, cho nên, Nhạc Tâm tìm được nhà của anh.


Chờ đã, địa chỉ nhà anh là gì?


Nhạc Tâm quên nhớ kỹ, liền hỏi Trữ Vệ: "Địa chỉ nhà anh là gì?"


Trữ Vệ rất là cảnh giác với địa chỉ, lúc trước cãi nhau, Nhạc Tâm cũng hỏi địa chỉ của anh, muốn gửi chuyển phát nhanh về. Bây giờ Nhạc Tâm lại hỏi, lẽ nào cô còn không từ bỏ ý tưởng gửi mấy thứ ấy lại cho anh? Anh tuyệt đối sẽ không nói cho Nhạc Tâm địa chỉ nhà anh: "Nếu em muốn tới tìm anh, anh lái máy bay trực thăng đi đón em tới." Anh nhất định sẽ không nói cho cô địa chỉ.


Vậy thì cô đi một chuyến nữa vậy, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.


Nhạc Tâm để điện thoại di động xuống, xách cái thùng, đi ra phía sau tưới nho.


Rất xa, nhạc buồn truyền đến. Tiếng kèn, bi thương lại tang thương. Di thể của bà cụ Hạ rốt cục nhập thổ vi an.


"Chờ tang lễ của bà cụ Hạ kết thúc, Hạ Văn Tuấn chắc là phải đi rồi!?" Nhạc Tâm hỏi Con Dấu.


Con Dấu: "Chắc thế, nhà anh ta không ở chỗ này từ lâu rồi, vì tang lễ này, ba anh ta Hạ Duy Tú cũng không thoải mái với anh em. Đoán chừng dọn dẹp một chút rồi trở về thành phố ngay."


"Đi cũng tốt." Nhạc Tâm nói.


"Tôi thấy quỷ Nhạc Duyệt nhát gan đang mưu kế gì đó..."


Nhạc Tâm không hỏi nhiều, Nhạc Duyệt không phải là con nít, chuyện của cô ấy thì cô ấy tự quyết định. Chỉ cần cô không giết Hạ Văn Tuấn, không dính vào nghiệp chướng, Nhạc Tâm đều sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt.


Nho lớn lên rất nhanh, dựa theo kế hoạch mười ngày của cô, hôm nay nho đã kết quả nhỏ, trông như hạt gạo vậy, từng chùm, nhìn qua có cảm giác khá là vui mừng.


Nhạc Tâm đã có thể tưởng tượng ra được vài ngày sau, cảnh tượng một vườn nho tới mùa tu hoạch. Nhiều nho như vậy...


Ngoại trừ gửi cho Trữ Vệ, còn có thể còn lại rất nhiều. Hơn nữa, mười ngày sau đó, lại là một vườn nho chín.


Xử lý như thế nào?


Ánh mắt Nhạc Tâm sáng ngời, bán!


Thật tình không biết, sau khi tốt nghiệp, bao nhiêu bạn học thêm phương thức liên lạc, không phải là vì gắn bó tình hữu nghị, cũng không phải là vì nói chuyện phiếm tố khổ, mà là vì bán một số thứ.


Tiểu thương, giúp bạn biến giấc mơ thành hiện thực, còn có thể làm phong phú vòng bạn bè của bạn, làm cho vòng bạn bè của bạn không hề hoang vắng.


Mở danh bạ ra, Nhạc Tâm đếm số bạn bè của mình, cùng với người có tiềm năng trở thành khách của cô.


Con Dấu cảm khái khi thấy sa ngã Nhạc Tâm, nhịn không được ngâm nga: "Cô rốt cục cũng thành tiểu thương..."


Dùng là ngữ điệu "Cô rốt cục thành tiểu tam của người khác" để nói, cực kỳ coi thường.


"Tin tôi bán cả cậu không"


Con Dấu câm miệng, trong đầu vẫn còn đang rên rỉ. Thổ thần lần này tươi mát thoát tục, không phải bi cũng không lụy, còn vô cùng vươn lên mà làm tiểu thương. Tâm tình Con Dấu phức tạp.


Nhạc Tâm đâu để ý nhiều như vậy, cô đắm chìm trong cảm xúc sắp có tiền, nho của cô mọng nước, dưỡng nhan sắc, thanh phổi khỏi ho, dinh dưỡng phong phú, mùi thơm, hàng thật giá thật, tuyệt đối không lo không bán được. Đợi có tiền, cô cũng có thể mua mua mua cho Trữ Vệ.


A, bao nuôi bạn trai của mình, tốt đẹp dường nào tha hồ suy nghĩ.


Nhạc Tâm đột nhiên hiểu Trữ Vệ vì sao phải mua mua mua các thứ cho cô đồng thời còn phát hồng bao rồi, tiêu tiền như nước cho người mình thích, quá là thoải mái.


Hiện tại, cô cũng muốn!


Cảm ơn tiểu thương, mở ra thế giới mới cho nhân sinh của cô, cũng cảm ơn bản thân, thông tuệ xinh đẹp, lại có thể nghĩ đến làm tiểu thương.


Cuộc sống, đột nhiên xán lạn.


-----


Trữ Vệ đối với chuyện bạn gái của mình lập chí muốn bao nuôi mình không biết gì cả, lúc này đang dùng điện thoại di động tra: "Làm thế nào duy trì yêu xa thật tốt", nhưng kết quả nhảy ra phần lớn là không coi trọng yêu xa, hoặc là yêu xa nhất định chia tay, Trữ Vệ rất không vui.


Làm cho Trữ Vệ không vui hơn chính là, ba anh Trữ Bốc Phàm dùng ảnh chụp anh đội nón xanh uy hiếp anh: "Tuần này còn có hai ngày, nếu như con không làm việc cho giỏi, lái máy bay trực thăng đi tìm bạn gái cũ của con, ba sẽ gửi ảnh cho mọi người, con có tin không?"


Cha hãm hại con trai. Trữ Vệ nhắn biểu thị tin. Nhưng bây giờ anh cũng không đi tìm Nhạc Tâm, uy hiếp này vô tác dụng, ngược lại chứng minh: "Ba, ngày hôm qua ba còn nói nếu con uống rượu với chú Lạc, cho dù con lái mười chiếc máy bay trực thăng đi tìm Nhạc Tâm ba cũng không để ý, bây giờ, ba lật lọng?"


Trữ Bốc Phàm biểu thị, ngày hôm qua ông còn chưa có ảnh chụp anh đội nón xanh, cho nên lật lọng là không tồn tại, cùng lúc đó, ông tóm lấy trọng điểm: "Bạn gái cũ của con tên là Nhạc Tâm?"


Khinh thường. Trữ Vệ sửa đúng: "Bây giờ là bạn gái, chúng con làm hòa rồi, bây giờ là yêu xa."


Trữ Bốc Phàm tiếc nuối thu hồi ảnh chụp, không hề đùa anh, chỉ nhắc nhở một câu: "Yêu xa không có kết quả tốt."


Ông là một phụ huynh sáng suốt, tuy là có thói quen đùa giỡn với hãm hại con trai, thế nhưng mặc kệ con trai thích ai, muốn ở với ai, ông đều vui vẻ đồng ý. Yêu xa, nghe không quá khả quan, làm cha, ông cần phải nhắc nhở một tiếng, nếu không... con trai ngốc có lẽ thật sự phải đội nón canh.


Nón xanh? Trữ Bốc Phàm tay dừng một chút, ảnh chụp con trai đội nón xanh ông chụp từ lúc nào? Tối hôm qua xuống lầu uống nước. Ông xuống lầu nhìn thấy vợ về muộn, sau đó thì sao?


Trữ Bốc Phàm phát hiện ông không nghĩ ra.


Gần đây rất hay như vậy, ký ức không liên tiếp, mờ nhạt không rõ. Nhưng kỳ dị là, nếu như ông không tận lực suy nghĩ, căn bản là không - cảm giác ký ức có chuyện.


Không phải chứng mất trí, cũng không phải già nên đãng trí.


Dường như, những trí nhớ mơ hồ đều liên quan đến vợ ông?


Thấy thần sắc Trữ Bốc Phàm không đúng, Trữ Vệ hừ lạnh: "Có phải lương tâm trỗi dậy, cảm thấy không nên nói bậy chuyện con trai và con dâu tương lai?"


Trữ Bốc Phàm mắng một tiếng "Tiểu tử thối", "Thích làm gì làm gì đi, đừng lắc lư trước mặt ba là được."


Trữ Vệ: "Đi tìm bạn gái của con cũng được?"


Trữ Bốc Phàm: "Đi!"


Trữ Vệ thần thanh khí sảng, cố ý khoe ân ái: "Bạn gái con nói yêu xa là khảo nghiệm chân ái của chúng con, bây giờ con không nên đi tìm cô ấy, con phải nghe lời bạn gái của con."


Trữ Bốc Phàm: "..." cái này có gì mà khoe? Vợ quản nghiêm? A, đó cũng là nhờ ông di truyền cho đấy?


Trữ Vệ đi làm đi rồi, Trữ Bốc Phàm ngồi ngay ngắn ở nhà ăn, không hề động đậy. Chín giờ đúng, nữ chủ nhân Trữ gia từ trên lầu đi xuống, vòng eo mềm mại, đi lại thướt tha, kèm theo quyến rũ.


Đây không phải là người vợ đoan trang dịu dàng của ông.


Trữ Bốc Phàm tỉnh táo hỏi cô ta: "Cô là ai?"


Người phụ nữ kia cong khóe môi, ngón tay tinh tế trắng nõn vén tóc ra sau tai, giữa khóe mắt đuôi lông mày tràn đầy mị hoặc: "Ông cũng thông minh lắm."


Đây là thừa nhận cô ta không phải nữ chủ nhân của Trữ gia, cũng không phải là lão bà của ông, không phải mẹ của con trai ngốc đúng không.


Tim Trữ Bốc Phàm lạnh đi.