Khoảng thời gian đó, Lục U bắt đầu thường xuyên nhận được tin nhắn và ảnh Tưởng Đạc gửi tới.
Trong những bức ảnh đó, có sóng lúa trên đồng ruộng nông thôn, có bầu trời xanh thẳm, còn có những người phụ nữ nông thôn chất phác và những đứa trẻ mặt mày phiếm đỏ.
Lục U phóng to hình ảnh lên, nhìn kỹ một chút rồi nói: “Quần áo của bọn trẻ có vẻ cũ lắm rồi, hình như cũng không vừa người nữa.”
JD: “Quả nhiên nói ba câu không thể thoát được bệnh nghề nghiệp. [cười mỉm].”
U U Lộc Minh: “[cười mỉm]”
JD: “Trong thôn không thể so sánh với thành phố được, nơi này rất hẻo lánh, cũng rất lạc hậu, mấy đứa trẻ này hầu hết là mặc lại đồ của người lớn.”
U U Lộc Minh: “Gần đây tam gia biến thành người nói nhiều rồi, ngày nào cũng nói rất nhiều chuyện với em.”
JD: “Có sao?”
U U Lộc Minh: “Xem lịch sử trò chuyện đi.”
Tưởng Đạc kéo phần lịch sử lên, quả nhiên mỗi ngày đều nhắn tin.
Bất kể là nhìn thấy mặt trời nhuộm đỏ bầu trời, hay là nhìn thấy sóng lúa lay động khi gió thổi, hoặc như bữa tối hôm nay không hợp khẩu vị... Anh đều chia sẻ với cô.
JD: “Chắc là vì cô đơn quá.”
U U Lộc Minh: “Tam gia cũng biết cô đơn sao? [cười mỉm]”
JD: “Đương nhiên. [cười mỉm]”
So với người khác, anh càng hiểu cảm giác cô đơn là như thế nào.
Bởi tư ngày bắt đầu thích cô đến bây giờ, mỗi ngày đều là cô đơn.
JD: “Em đang làm gì thế?”
U U Lộc Minh: “Vẽ thiết kế đó.”
JD: “Gửi cho anh xem.”
Lục U chụp bản vẽ trong máy tính rồi gửi cho anh: “Đây là mẫu trang phục của mùa đông của năm nay, thiết kế dựa trên khái niệm tuyết đầu mùa.”
Rất lâu sau anh mới trả lời: “Giỏi quá.”
U U Lộc Minh: “...”
U U Lộc Minh: “Tam gia anh nếu không tìm được lời nào để nói thì mau đi phá án đi.”
JD: “Phá án không phải làm thiết kế mà thức đêm tăng ca nhiều sẽ có kết quả. Phải đợi thời cơ thích hợp, hung thủ sẽ lộ nguyên hình thôi.”
U U Lộc Minh: “Xin anh hãy nhanh chóng tra ra chân tướng nha!!!”
JD: “Em đúng là có tinh thần chính nghĩa.”
U U Lộc Minh: “Đâu có đâu.”
Lục U cúi đầu gõ tin nhắn, không hiểu sao mặt hơi nóng lên, chậm rãi gõ xuống câu: “Bởi vì nhớ anh, mau trở về nha.”
Tin nhắn này được gửi đi rất lâu, vậy mà Tưởng Đạc vẫn chưa trả lời. Lục U có chút ảo não, muốn thu hồi nhưng tin nhắn đã vượt qua thời gian thu hồi rồi.
Lục U nhụt chí đặt điện thoại xuống, cảm giác như mình hơi tự mình đa tình, gương mặt nóng rần.
...
Hạ Minh Phi cầm theo sổ ghi chép hỏi thăm thôn dân, tìm thấy Tưởng Đạc ở giữa đồi lúa mạch.
Anh nằm thẳng cẳng trên sườn núi, nhìn bầu trời xanh thẳm, biểu cảm rất nghiêm túc.
Hạ Minh Phi hỏi: “Cậu nằm ở đây làm gì?”
Toàn thân Tưởng Đạc mềm nhũn, than thở: “Tụt huyết áp.”
“Sao tự nhiên lại tụt huyết áp?”
Tưởng Đạc nhìn trời, bầu trời xanh thẳm phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh của anh.
Hạnh phúc tới quá đột ngột. Anh choáng sắp ngất rồi.
- -
Lục U vừa mới đặt điện thoại xuống, Thượng Nhàn Thục đã nổi giận đùng đùng đi vào: “Quá đáng rồi đấy! Thật sự cực kỳ quá đáng! Lô vải đầu tiên của chúng ta đã vào trong xưởng rồi, vậy mà bây giờ công viên Miko lại muốn hủy hợp đồng, làm gì có chuyện dễ dàng như thế!”
“Hủy hợp đồng?”
Lục U lập tức đứng dậy, vội vàng hỏi: “Bọn họ không hài lòng với thiết kế sao? Nếu không hài lòng thì trước khi may ra có thể sửa được mà.”
Thượng Nhàn Thục lắc đầu: “Không phải, bọn họ rất hài lòng với thiết kế của em. Sau khi gửi qua chưa từng yêu cầu sửa chữa.”
“Vậy tại sao?”
Thượng Nhàn Thục tức tái cả mặt: “Bởi vì có người nhường cho phần lợi nhuận càng lớn hơn.”
- -
Buổi chiều, chủ quản bộ phận hậu cần của công ty Miko - Lưu Vân Phong đích thân đến phòng thiết kế Lộc Phong ký thỏa thuận ngừng hợp tác, khiến cho bản hợp đồng kia hoàn toàn trở thành thứ bỏ đi, đồng thời bên đó cũng bằng lòng bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, tiền đặt cọc cũng không cần lấy lại.
Lục U thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc đối thủ phải bỏ ra bao nhiêu quyền lợi mới có thể khiến bọn họ không thèm quan tâm đến tiền vi phạm hợp đồng và tiền đặt cọc, quyết tâm hủy hợp đồng đến vậy.
“Chủ quản Lưu, nếu thiết kế có bất kì vấn đề gì, Miko đều có thể đưa ra yêu cầu sửa chữa, tôi sẽ cố gắng thỏa mãn yêu cầu của các vị.”
Quả thực Lục U vẫn chưa cam lòng, tranh thủ nói lần cuối cùng: “Nếu không phải thiết kế có vấn đề, cũng không phải chất lượng sản phẩm có vấn đề, bây giờ hủy hợp đồng thì đối với khu vui chơi Miko hay phòng thiết kế Lộc Phong đều có tổn thất, cần gì phải làm vậy chứ.”
Lưu Vân Phong giải thích Lục U: “Thiết kế của cô không có vấn đề gì cả, chúng tôi rất hài lòng, cũng khá thích.”
“Vậy tại sao...”
“Cô là nhà thiết kế nên có lẽ không hiểu lắm. Chúng tôi là người làm ăn, luôn đặt mục tiêu là theo đuổi lợi ích tối đa. Bên phía tập đoàn Vãn Chu đã bằng lòng nhượng lại 50% lợi ích để làm đồng phục cho chúng tôi, đồng thời sẽ chịu trách nhiệm về số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng và tiền cọc ở bên này. Tôi tin rằng, nếu đổi lại cô là chúng tôi, chắc hẳn cô cũng biết nên lựa chọn như thế nào.”
Trong lòng Lục U khiếp sợ không thôi: “Tập đoàn Vãn Chu đồng ý nhượng lại 50% lợi ích?”
Đừng nói kiếm tiền, nhượng lại 50% lợi ích, cái đơn hàng này... trực tiếp tặng không cho khu vui chơi Miko rồi.
Tập đoàn Vãn Chu lấy tiền túi ra làm từ thiện.
Hứa Trầm Chu điên rồi sao!
Xế chiều hôm đó, Lục U gọi điện thoại cho Hứa Trầm Chu.
Sau đêm hôm đó, vốn dĩ Tưởng Đạc muốn gọi anh ta đến uống trà, nhưng Lục U lại cản anh lại.
Bây giờ Lộc Phong mới đặt những bước chân đầu tiên, bất cứ tin tức gì liên quan đến cô đều có thể gây ra tác dụng phụ với hình tượng của thương hiệu Lộc Phong.
Mặc dù trong chuyện này cô là người bị hại, những tam giác quan hệ giữa cô, Hứa Trầm Chu và Lâm Vãn Vãn từng là đề tài nóng trên mạng. Lục U tuyệt đối không muốn để mỗi khi mọi người nhắc đến Lộc Phong, thứ đầu tiên xuất hiện không phải là quần áo của Lộc Phong mà là mấy chuyện râu ria ngoài rìa.
Huống chi hiện tại Lộc Phong vừa mới bắt đầu, những người hợp tác tiềm năng đều đang mang thái độ quan sát, chưa có sự tin tưởng đối với thương hiệu. Nếu chuyện này làm lớn lên, đối với Lộc Phong chỉ có hại chứ không có lợi.
Chỉ có thể tạm thời buông tha cho anh ta mà thôi.
Hứa Trầm Chu bắt máy rất nhanh: “Tiểu U, đợi em rất lâu rồi.”
Lục U hạ thấp giọng, cắn răng nói: “Tổng giám đốc Hứa hào phóng thật đấy, đang luyện Thất Thương Quyền đấy à, đánh người một trăm tự làm mình bị thương một nghìn?”
[1] Thất Thương Quyền, chiêu thức của phái Không Động, đặc điểm là muốn phát huy sức mạnh lớn nhất thì phải tự đả thương chính mình.
Trong điện thoại, Hứa Trầm Chu cười nhạt: “Đúng thật là tự làm mình bị thương một nghìn. Nhưng dựa vào nguồn lực của tập đoàn Vãn Chu của anh, cái này chẳng đáng là gì. Ngược lại, Lộc Phong các em vất vả lắm mới giành được một đơn hàng lớn, vốn muốn mượn cơ hội này làm đà vươn lên, tạo danh tiếng cho thương hiệu. Hiện tại xem ra, là chuyện không thể rồi.”
Lục U biết, tất cả những điều Hứa Trầm Chu làm chẳng là vì thù oán cá nhân, làm để hả giận mà thôi.
Anh ta muốn để cô hiểu, ở trong giới này, chỉ cần một ngày còn Hứa Trầm Chu anh ta cùng với tập đoàn Vãn Chu, Lục U đừng mơ leo lên nổi.
Cô hít sâu một hơi, vậy mà tâm tình lại bình tĩnh hơn trước. Bởi cô vừa phát hiện, thật ra người không bình tĩnh được không phải cô, là mà Hứa Trầm Chu.
Khóe miệng cô nhếch lên, trầm giọng nói –
“Đã như vậy thì Hứa Trầm Chu, chúng ta cùng nhìn xem Lộc Phong và tập đoàn Vãn Chu, ai ngã xuống trước.”
- -
Buổi chiều Lục U đi tới xưởng, vừa vặn Thượng Nhàn Thục cũng đang ở trong xưởng để kiểm kê một lô vải vóc.
“Miko hủy hợp đồng thì coi như bọn họ đã tặng không cho chúng ta lô nguyên liệu đã đặt này rồi. Nhưng bởi vì yêu cầu đặc thù của Miko, loại vải có phong cách hoạt hình này cũng không cách nào tiêu thụ trong cửa hàng thời trang trên trang thương mại điện tử của chúng ta được, căn bản là thành phế liệu rồi.”
Lục U đứng trong kho vật liệu, nhìn vải vóc chất đống trong phòng, những thứ này đều là do cô cẩn thận lựa chọn, chất lượng cực kỳ tốt, cũng không phải loại mặt hàng giá rẻ sản xuất đại trà.
“Chị sẽ nghĩ cách trả đống vải này lại, cũng không thể cứ chất đống trong xưởng như vậy được, không thì vải mới của chúng ta sẽ không vào được mất.”
“Trả lại thì bên kia cũng không nhận đâu.”
Thượng Nhàn Thục bất đắc dĩ nói: “Nếu không được thật thì chỉ đành vứt đi thôi, dù sao chúng ta cũng không lỗ.”
Lục U trầm ngâm một lát rồi nói: “Vứt đi quá lãng phí, phong cách của loại vải này thay đổi đi một chút lại rất phù hợp với thời trang trẻ em đấy.”
“Thời trang trẻ em? Nhưng Lộc Phong chúng ta không làm thời trang trẻ em mà!”
“Đương nhiên là sẽ không tiêu thụ trên nền tảng thương mại điện tử rồi. Định vị của ICLO cho Lộc Phong chính là thời trang xu hướng, sẽ không cho chúng ta cái gì cũng bán trên đấy đâu.”
“Vậy em định làm thành thời trang trẻ em là để...”
Lục U mỉm cười với cô: “Có thể quyên góp cho trẻ em ở các nơi vùng sâu vùng xa.”
“Đống vải này nếu ném đi thì chúng ta có thể tránh được tổn thất, nhưng nếu làm thành thời trang trẻ em thì chúng ta phải nhập thêm đấy.”
Tất nhiên Lục U hiểu điều này, nhưng cô nghĩ tới lời Lục Vân Hải từng nói. Thứ khiến mọi người tin tưởng mình không phải gia thế hay sự nghiệp, hoặc là quyền lực mà là lương tâm.
Kinh doanh, đối nhân xử thế, đều là như vậy cả.
“Đống nguyên liệu này là tập đoàn Vãn Chu tặng không cho chúng ta đó, ném đi thì tiếc lắm.” Lục U cắn răng nói: “Thành phẩm chúng ta làm ra không quá cao cấp, có lẽ phí vi phạm hợp đồng có thể bù vào được.”
Thượng Nhàn Thục cũng không có biện pháp khác, chỉ đành nói: “Được. Vậy thì quyên góp đi, xem như làm việc tốt để tích thêm may mắn cho Lộc Phong của chúng ta, để chị đi liên lạc với dự án Hy vọng [2].”
[2] Dự án Hy vọng là một hoạt động phúc lợi công cộng do Ủy ban Trung ương Đoàn Thanh niên và Quỹ Phát triển Thanh niên Trung Quốc khởi xướng vào năm 1989 với mục đích giúp đỡ những trẻ em không đến trường ở các khu vực nghèo đói.
“Không cần đâu chị, em biết trẻ em ở một nơi sẽ cần những bộ quần áo này.”
Lục U lấy điện thoại ra, gọi cho người liên lạc gần nhất.
...
Tưởng Đạc đón Lục U ở trên thị trấn Bình Vu.
Lục U đi cùng với trợ lý Tiểu Lưu, phía sau còn có một chiếc xe Van, trên thân xe còn in mấy chữ to “phòng thiết kế Lộc Phong”. Bên trong xe chở lô quần áo trẻ em đầu tiên được làm xong.
Trước đó, thông qua Tưởng Đạc cô đã liên lạc với thôn trưởng của thôn Bình Vu, thôn trưởng còn vì việc này mà vui mừng không thôi, mấy ngày không chợp mắt được, từ sớm đã đứng đây chờ mấy người Lục U tới.
Tưởng Đạc nói sẽ tới đón Lục U, cô cũng có chút lo lắng không yên, kèm theo đó là cảm giác hưng phấn.
Trước đó cô nói cái gì mà “nhớ anh”, “một phút đồng hồ cũng không chờ được”, đương nhiên chỉ là lời nói đùa mà thôi, trêu anh một chút.
Nhưng gần đến giờ xuất phát, Lục U vậy mà lại bắt đầu hơi chờ mong.
Cô cố ý ăn diện một phen, áo len dài tay phối với váy kẻ caro dáng dài, bên ngoài mặc thêm một chiếc áo khoác tweed, gọn gàng bắt mắt xuất hiện trước mặt anh.
Trên còn đường lầy lội từ trấn trên đi vào thôn, Tưởng Đạc đã đứng chờ từ lâu.
Anh tùy tiện dựa vào bên cạnh, cúi đầu nghịch điện thoại, chiếc jacket đen làm lộ rõ đường nét lạnh lùng của anh.
Lục U đi tới trước mặt anh, ánh mắt anh rời khỏi điện thoại, rơi xuống người cô.
Nhìn cô từ trên xuống dưới một lần, sau đó nhạt nhẽo nhìn vào đôi giày cao gót Salvatore Ferragamo dưới chân cô.
“Vợ chưa cưới không bằng lòng kết hôn với anh này, chúng ta phải đi vào thôn đấy, không biết còn tưởng em muốn đi thảm đỏ đấy.”
Đương nhiên Lục U biết mình phải vào thôn, nhưng đây không phải là lần đầu tiên gặp nhau sau khi xa cách lâu ngày hay sao, cô cố ý ăn diện một chút thôi mà.
Thấy Tưởng Đạc không thèm để ý đến cách ăn mặc của mình hôm nay, Lục U có chút mất mát. Cô nhìn chiếc xe máy cùng với cái áo khoác đen tuyền của anh: “Người biết thì sẽ nghĩ anh đến tra án, không biết còn tưởng anh là lưu manh vào thôn cướp bóc đấy!”
Khóe miệng Tưởng Đạc nhếch lên: “Được rồi, vừa gặp mà sức chiến đấu đã đầy ắp thế này rồi, hy vọng tiếp tục giữ vững, đừng ỉu xìu nhé.”
“Đương nhiên.”
Tưởng Đạc lười nói nhảm với cô, đeo cái mũ bảo hiểm trắng xanh xen kẽ vào đầu cho cô.
“Tự chỉnh lại khóa nhé.”
Lục U nhận lấy mũ rồi hỏi: “Em ngồi trên xe Van là được.”
“Đường vào núi rất hẹp, lại xóc nảy, trước khi trời tối không biết có đến được cửa thôn không.”
Lục U vẫn ngồi phía sau xe Tưởng Đạc.
Tưởng Đạc chở cô về hướng thôn Bình Vu.
Cô siết chặt áo anh, nhìn bóng lưng vững chắc, cao lớn của người đàn ông, trong lòng ngọt ngào, không tự chủ ôm lấy eo anh.
Ánh mắt Tưởng Đạc mẫn cảm liếc về phía sau, khóe miệng cong lên.
“Tưởng Đạc, anh đi xe máy tốt thật đấy.”
“Ở Mỹ đã giành được quán quân đua xe địa hình, chiếc mũ bảo hiểm này là phần thưởng của cuộc thi kia.”
“Đúng thế đúng thế, anh cái gì cũng biết, làm gì cũng đều có thể giành được giải thưởng, ngay cả đánh bài cũng có thể thắng.”
“Em diễn sâu vừa thôi, cái này mà cũng khen à.”
“Em khen anh còn không được à.”
Lục U không kìm lòng được đặt cằm lên bả vai anh, động tác càng thêm thân mật, nói bên tai anh: “Tam gia, anh có chuyện gì không biết, hoặc từng thất bại chuyện gì chưa?”
Lục U tập tức hứng thú: “Nói để em vui vẻ tí xem nào.”
Tưởng Đạc cảm nhận được lực ấn nhẹ nhàng của cô bên hông anh, anh nói: “Tất cả mọi thứ, học bổng, khóa học, các cuộc thi... đều chỉ để đạt được sự công nhận của một người mà thôi.”
“Thế thì anh đều làm được hết rồi nhỉ.”
“Ừ, làm được cả rồi, nhưng cô ấy vẫn chưa công nhận anh...”
Sau này cô ấy còn ở bên cạnh người khác.
Tưởng Đạc chở Lục U đến một quán ven đường ở chợ, mua một đôi giày thể thao để cô thay cho đôi giày cao gót.
Lục U đặt chiếc áo tweed kia trên vai Tưởng Đạc, nhìn đôi giày xấu mù kia, nhất quyết không chịu đổi.
Quần áo và giày dép nhất định phải giữ được phong cách hài hòa mới có thể tăng thêm sức mạnh, đây là hành vi thường ngày cùng với tín ngưỡng nghề nghiệp của Lục U, quần áo thế nào thì phải xứng với đôi giày như thế, tuyệt đối không thể qua quýt mặc loạn.
“Tam gi, anh cảm thấy cái này hợp sao?”
Tưởng Đạc dùng đầu ngón tay đo số chân: “Chắc là vừa đấy, em thử xem.”
“Không phải nói số giày đâu.” Lục U lạnh nhạt cự tuyệt: “Giày thể thao không hợp với váy của em.”
“Đợi lát nữa chúng ta vào thôn sẽ phải đi đường núi, em dám đi giày cao gót thì chuẩn bị mười ngày không xuống được giường đi.”
“Thế thì em sẽ mười ngày không xuống giường.”
Lục U rất cứng đầu, rất ít khi cô thay đổi suy nghĩ của mình.
Tưởng Đạc đưa giày tới trước mặt cô: “Nói nhảm ít thôi, đổi nhanh lên.”
“Không đổi đâu.”
Lục U càng tức hơn, nghĩ là đi gặp anh nên cố ý ăn diện, thế mà nhìn cô nhiều thêm một cái anh cũng không thèm, vừa nhìn đã bảo cô ăn mặc không phù hợp. Giống như là cô tự mình đa tình ấy.
“Em cũng có xin ngồi xe máy của anh đâu.”
Tưởng Đạc biết cho tới bây giờ cô không hề đặt anh vào trong mắt, lời anh nói cô cũng không nghe, trong lòng lúc này toàn bộ là lửa giận, anh quăng xuống một câu: “Được, không muốn ngồi xe máy của ông thì em đứng đây chờ xe Van đi.”
Nói xong, anh trèo lên xe máy lái đi.
“Brừm” một tiếng, xe máy lái được khoảng mười mét. Anh quay đầu lại, cô gái nhỏ đứng bên cạnh con đường vắng vẻ, thỉnh thoảng có chiếc xe chạy qua phía sau cô, bụi bốc lên mù mịt.
Trong tay cô còn cầm đôi giày thể thao màu trắng kia, bướng bỉnh lè lưỡi về phía anh.
Tính tình cô bướng bỉnh, chưa bao giờ chịu thua trước mặt anh, cũng tuyệt đối không nói với anh một câu: “Tưởng Đạc, anh có thể giúp em được không.”
Tưởng Đạc thầm chửi một câu, quay đầu xe lại, một lần nữa tới bên cạnh cô.
“Không phải anh đã đi rồi à?” Lục U cố ý nói: “Tam gia tức giận thì ai dám trêu vào chứ.”
Tưởng Đạc trầm mặt giành lấy đôi giày thể thao, anh ngồi xổm xuống, tay đặt lên mắt cá chân cô.
“Làm gì đấy?”
Mặt anh không đổi sắc kéo khóa chiếc giày cao gót của cô xuống, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều: “Không thay giày thì lúc về chân có bọng nước đấy, nghe lời.”
Hai chữ “nghe lời” từ miệng anh phát ra mang theo chút lưu luyến.
Đôi mắt Lục U nhìn người đàn ông đang quỳ một gối dưới chân mình.
Trái tim sắp tan ra rồi.
Cô để mặc anh cởi giày đôi giày cao gót kia ra, thay vào đó là một đôi giày thể thao quê mùa nhưng lại dễ chịu.
Sau khi lên xe một lần nữa, tay Lục U đút vào trong túi áo của Tưởng Đạc, không ngoài dự đoán, cô lấy được một viên kẹo socola trong túi áo anh.
Cô bóc giấy bọc, bỏ viên socola vào trong miệng. Đầu lưỡi cảm nhận được vị ngọt ngào thơm nồng, cô dán mặt vào lưng anh, nhẹ giọng nói: “Tưởng Đạc, em bắt đầu thích thích socola vị hạt phỉ rồi đấy.”
- -
Buổi chiều, Lục U đã đặt chân được đến thôn Bình Vu. Thôn Bình Vu bốn phía là núi, chỉ có một con đường lớn để ra ngoài thôn, khắp nơi đều là ruộng bậc thang, đường đất. Rời xa thành phố ồn ào náo nhiệt, môi trường ở đây quả thực trong lành, yên tĩnh, khiến người ta yêu thích.
Tưởng Đạc vừa vào thôn đã bị Hạ Minh Phi gọi đi vì chuyện công việc.
Thôn trưởng rất nhiệt tình tiếp đãi Lục U, đồng thời sắp xếp chỗ ở cho cô.
“Thật tốt quá, trẻ con trong thôn ngày nào cũng mong chờ quần áo mới đấy.” Thôn trưởng đưa Lục U vào trong viện: “Mong chờ mọi người đến.”
“Xe Van của trợ lý Tiểu Lưu còn chưa tới ạ, cháu đến trước.”
“Không sao không sai, tôi cho người đến cửa thôn chờ rồi. Anh Tưởng đã dặn sắp xếp chỗ ở cho cô trước.”
Thôn trưởng dặn người dọn dẹp một căn phòng ở phía Đông của thôn, rồi sắp xếp Lục U vào đó ở.
Điều kiện trong thôn có hạn, phòng tương đối đơn giản, giấy dán trên cửa sổ cũng đã phai màu, trên giường là một tấm ga giường in hoa, mặc dù màu sắc bình thường nhưng ít ra cũng sạch sẽ.
Lục U thu dọn hành lý xong thì ngồi nghỉ ngơi trong phòng một lát.
Rất nhanh, xe Van chở trợ lý Tiểu Lưu cũng đã tiến vào cửa thôn.
Lục U nhìn thấy Tiểu Lưu, cậu ta bị con đường gập ghềnh đến thôn lắc đến trắng cả mặt, dạ dày cuộn lên từng cơn, nói chưa được ba câu đã chống rễ cây nôn ra.
“Không sao chứ!” Cô vội vàng tiến đến, vỗ nhẹ lên lưng cô ta: “Vất vả rồi.”
“Chị Lục U, may, may là chị không ngồi trên xe Van đến đây. Không thể chịu nổi, em sắp nát rồi, ọeee~”
Lúc đến đây, từ miệng Hạ Minh Phi Lục U mới biết công việc trong ngày hôm nay của Tưởng Đạc đã được sắp xếp kín cả rồi, rất bận rộn. Nhưng khi biết sáng nay cô tới thì đã vội vàng tranh thủ thời gian, còn mượn cả xe máy để lên trấn trên đón cô.
Cô ngồi trên xe anh đi vào thôn, tránh được đường núi gập ghềnh, vậy nên Lục U không hề cảm thấy xóc nảy khó chịu, ngược lại còn có thể thưởng thức cảnh đẹp ruộng vườn trên đường đi.
Có một số việc, trong lòng cô càng lúc càng chắc chắn.
Cô đưa Tiểu Lưu tới chỗ ở, để cậu ta nghỉ ngơi cho tốt.
Lúc trời sập tối, Lục U cùng Tiểu Lưu đi tới một trường tiểu học ở bên ngoài, cách thôn khoảng 5km.
Trường tiểu học chỉ có một giáo viên, tên là Chu Lân. Là người tốt nghiệp trung cấp chuyên nghiệp [3] duy nhất trong thôn, xem như là người có trình độ văn hóa cao nhất thôn.
[3] Trung cấp chuyên nghiệp: Trường trung cấp chuyên nghiệp là một cơ sở đào tạo giáo dục sau THPT. Trường trung cấp chuyên nghiệp được thiết kế để đào tạo những ngành nghề riêng biệt. Hay cung cấp các kỹ năng, kỹ thuật cần thiết để phục vụ cho việc thực hiện một công việc cụ thể nào đó.)
Trường tiểu học này điều kiện rất đơn sơ, bởi vì chỉ có một giáo viên là Chu Lân nên trình độ dạy học có thể tưởng tượng được.
“Người lớn trong thôn vào vụ mùa không có thời gian chăm sóc con cái, nên đưa con đến trường học.”
Chu Lân giới thiệu hoàn cảnh trong trường cho Lục U: “Một mình tôi vừa phải làm giáo viên văn, lại phải làm giáo viên toán, chỗ này thay vì nói là tiểu học, chi bằng nói là nhà trẻ.”
Lục U nói: “Tôi nghe thôn trưởng nói, chính quyền thị trấn có tuyển thêm giáo viên mà.”
“Cũng phải có người muốn đến chứ.” Khóe môi Chu Lân nhếch lên nụ cười bất đắc dĩ: “Cái nơi chim không đẻ trứng này không có gì cả, ngay cả tín hiệu điện thoại cũng khi có khi không.”
“Thầy Chu bằng lòng ở lại thật sự khiến người ta kính nể.”
“Tôi cũng không cao thượng đến thế.” Chu Lân nói: “Không còn cách nào, trong nhà có cha già đang bị bệnh, cần người chăm sóc.”
Sân trường tiểu học là nơi bằng phẳng duy nhất trong thôn, không ít đứa trẻ tập trung trên sân trường, hưng phấn vây quanh chiếc xe Van có logo Lộc Phong kia.
Trợ lý Tiểu Lưu dựa theo chiều cao khác nhau của từng đứa trẻ để phát các bộ quần áo có số đo khác nhau đến tay chúng.
Đám trẻ đứa nào đứa nấy vui mừng không thôi, thậm chí còn có đứa trê không chờ được mà thay ngay tại chỗ.
Chu Lân gọi đám trẻ lại: “Mấy đứa, nên nói gì nhỉ?”
Đám trẻ mặt đỏ hồng, đầu mũi không kìm được tiếng khụt khịt đứng trước mặt Lục U, cùng hô: “Cảm ơn chị ạ.”
“Không cần cảm ơn, phải học tập cho tốt đấy nha.”
Đám trẻ nhìn chằm chằm vào Lục U một lát, tựa như chưa từng thấy chị gái nào xinh đẹp như thế: “Chị ơi, gương mặt chị đẹp như tiên nữ đó.”
“Còn xinh hơn tiên nữ!”
“Cảm ơn các em.”
Lục U lấy điện thoại ra, chụp hình ảnh bọn trẻ mặc quần áo mới rồi gửi cho Thượng Nhàn Thục –
“Chị Nhàn, em cảm thấy chuyến đi này rất có ý nghĩa.”
Thượng Nhàn Thục trả lời: “Đương nhiên là có ý nghĩa rồi, dù sao cũng là tiền của tên cặn bã cho mình làm việc thiện tích đức mà. [hehe]”
“Bọn trẻ đáng yêu lắm luôn.”
“Không chỉ bọn trẻ mới đáng yêu đâu.” Thượng Nhàn Thục gửi tới một icon híp mắt cười: “Thật ra việc đi tặng quần áo cho bọn trẻ ở nông thôn không cần đích thân nhà thiết kế chính của chúng ta ra trận, là bởi vì... muốn gặp người ở đây thôi.”
Lục U nhìn màn hình điện thoại, khóe miệng hơi mím lại: “Không nói nữa, em đi giúp Tiểu Lưu đây.”
...
Rất nhanh quần áo trong xe đã được phân phát hết, mỗi đứa trẻ đều được mặc quần áo mới.
“Những cái này chỉ là đợt đầu tiên thôi, còn hai đợt nữa, khi nào làm xong sẽ đưa tới.”
“Thực sự rất cảm ơn mọi người.”
Chu Lân tiễn Lục U và Tiểu Lưu đến cửa trường học, anh ta nhìn Lục U, nhắc nhở: “Lục tiểu thư, cô ở lại nhà trong thôn sao?”
“Không phải, thôn trưởng sắp xếp phòng cho chúng tôi.”
“Buổi tối nhớ khóa chặt cửa sổ.” Chu Lân gãi đầu, nói: “Cô biết gần đây trong thôn chúng tôi xảy ra vụ án bắt cóc trẻ con mà.”
“Đã nghe nói, bạn tôi đến đây để điều tra vụ án này.”
“Mấy đứa trẻ mất tích đều là học sinh trong trường chúng tôi.”
Chu Lân tốt bụng nhắc nhở: “Trong thôn không yên bình, lưu manh cũng nhiều, cô nhớ chú ý an toàn.”
“Vâng, cảm ơn.”
- -
Buổi tối về đến phòng, Lục U rửa mặt, thay váy ngủ, nằm trên giường từ sớm.
Một đường tàu xe mệt nhọc, hai mí mắt cô đánh nhau, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đúng lúc này, phía ngoài cửa sổ truyền đến một loạt tiếng va chạm cực kỳ rõ ràng, giống như có người đang cạy cửa sổ.
Cô lập tức tỉnh táo, cảnh giác ngồi dậy: “Ai đang ở bên ngoài thế?”
Bên ngoài lập tức yên tĩnh lại.
Cửa sổ tầng một bị chặn nên bên ngoài không mở được, nhưng lại không có thanh chống trộm, tính an toàn không cao.
Lục U không chắc bên ngoài có người hay không, hoặc đó chỉ là tiếng gió thổi, do vừa rồi cô ngủ quá sâu.
Nhớ đến những vụ án xảy ra gần đây trong thôn, lại thêm việc Chu Lân nhắc nhở cô chú ý an toàn, cơn buồn ngủ của Lục U lập tức biến mất, cô mở đèn lên, ngồi trên giường, lưng dựa vào tường, lo lắng nhìn chằm chằm vào cửa sổ.
Ngoài cửa sổ thường xuyên có tiếng lá cây xào xạc vì bị gió thổi.
Mỗi lần gió thổi cỏ lay, trái tim Lục U lại đập nhanh hơn, thần kinh căng chặt, vô cùng sợ.
Cuối cùng, cô run rẩy lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Tưởng Đạc.
Điện thoại vang lên hai tiếng đã được bắt máy.
“Tưởng Đạc, anh ngủ chưa?”
Giọng nói người đàn ông mang theo vài phần ủ rũ: “Vừa mới ngủ.”
“Xin lỗi nhé.” Lục U run rẩy nói: “Không phải em cố ý quấy rầy anh, cái đó... em hơ... hơi sợ.”
Ở đầu dây bên kia, hình như anh đã ngồi dậy: “Em đang ở đâu?”
“Một phòng trống bên cạnh nhà thôn trưởng, không có sân.”
“Chờ anh.”
- -
Nửa tiếng sau, Tưởng Đạc xuất hiện trước cửa phòng Lục U.
Anh mặc một cái áo sơ mi trắng, khuy áo cài loạn, cởi hai cái ở trên cùng, tóc hơi rối, trên mặt mang theo chút mệt mỏi vì chưa tỉnh ngủ, trên cằm lú nhú vài sợi râu.
Trước khi vào nhà, anh kiểm tra cửa sổ và khóa cửa, sau đó nói: “Giấy dán cửa sổ bị phai màu rồi, lúc trong phòng mở đèn, nếu có người núp bên ngoài thì có thể nhìn thấy hết bên trong.”
Lục U sợ tê cả đầu, giọng run run cắt lời anh: “Anh đừng nói nữa.”
Tưởng Đạc không nói gì thêm, sau khi vào phòng, anh quen đường mở cái vali màu trắng của Lục U ra, sau đó nhét tất cả đồ trang điểm của cô vào bên trong.
“Anh dọn đồ của em làm gì.”
“Đổi một phòng khác an toàn hơn.”
“OK!”
Lục U đứng dậy, cũng nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc trên bàn.
Tưởng Đạc đi ra bàn công, kiễng chân thu lại mấy bộ quần áo cô đang phơi.
Lục U vừa quay đầu lại đã thấy anh cầm trên tay một cái bra bằng ren trắng, kinh ngạc đến xuất thần nhìn một lát.
“Ấy! Anh...”
Lục U vội vàng giành lại bra, qua quýt nhét vào vali: “Anh đừng có cầm loạn.”
“Cái gì của em anh chưa từng thấy chứ.” Tưởng Đạc cười nhạt, ngồi xổm xuống: “Ném lung tung như vậy sẽ biến dạng đấy.”
Nói xong, anh rất tự nhiên nhặt cái bra kia lên, gấp hai cúp ngực ngay ngắn rồi cẩn thận đặt lại vào vali.
Lục U thấy anh tự nhiên như không có chút ngại ngùng giữa nam và nữ, quả nhiên, thanh mai trúc mã nhiều năm cũng biến thành huynh đệ rồi.
“Tam gia, anh đúng là cái gì cũng quản nhỉ, ngay cả đồ lót của em gập thế nào anh cũng phải quan tâm.”
Tưởng Đạc cười cười: “Vì dân phục vụ.”
Lục U kéo vali, hỏi: “Anh bảo đổi một phòng an toàn hơn, chỗ đó ở đâu thế?”
Một tay Tưởng Đạc nhấc vali lên, tay kia nắm lấy cổ tay nhỏ bé của cô: “Chỗ an toàn nhất trên thế giới, chính là bên gối chồng chưa cưới của em.”