Từ khung cửa sổ trên tầng ba căn biệt thự, Ngọc Oanh vén màn nhìn về phía cổng, tay cầm ly rượu vang đỏ lắc nhẹ, môi nhếch lên cười khẩy trước bộ dạng thê thảm của Hà Trâm
- Đúng là ngu ngốc! Ôi tình yêu~~
Nói rồi cô từ tốn đi đến chiếc giường lớn trong phòng, chiếc váy dạ hội thướt tha lướt nhẹ xuống nền gỗ.
Ngọc Oanh chậm rãi ngồi xuống giường, nhìn chăm chú vào gương mặt hôn mê của Hima, những ngón tay thon dài ôm lấy mặt cậu
- Khánh Huy, cậu chỉ là một con rối trong kế hoạch của mình thôi.
Tại sao một người có vẻ ngoài nổi bật như cậu lại chọn một con nhỏ tầm thường như Hà Trâm chứ? Sao ai ai xung quanh cũng yêu mến nó? Nó có gì hơn mình?!.
Ngôn Tình Hay
Ngọc Oanh gằn giọng nói lớn, mặt đầy căm phẫn bực tức, hai má có phớt hồng nhẹ do men rượu.
Cô đi về phía tủ quần áo, thay cho mình một bộ váy ngủ gợi cảm rồi nằm lên giường cạnh Hima
- Cậu phải hợp tác với mình để hoàn thành vai diễn này, được chứ?
Nói rồi cô gác đầu mình lên tay cậu, xoay người sang ôm lấy cơ thể này rồi giơ chiếc điện thoại lên để chụp lại.
Thêm vài tiếng *tách* nữa lại vang lên.
Bầu trời đêm bắt đầu rơi vào sự tĩnh lặng...!
- ---------
Ánh nắng mặt trời bắt đầu chói chang, từng tia nắng xuyên qua khung cửa sổ rọi thẳng vào mặt đánh thức Hima dậy.
Cậu lờ mờ mở mắt ra nhìn xung quanh, đầu có hơi choáng.
Tỉnh táo lại một chút, cậu nhận ra có dáng một cô gái đang nằm ngủ trong lòng ngực mình, tay vẫn choàng qua ôm cậu.
Dụi mắt thật mạnh, Hima hoảng hốt hét lên, vội chạy ra khỏi giường, đồng thời đánh thức luôn cả cô tiểu thư Ngọc Oanh
- Cậu...!Sao mình lại ngủ ở đây được chứ?
Hima thất thần nhìn lại, trên người cậu và cô vẫn còn quần áo, điều cậu sợ nhất đã không xảy ra.
Cậu thở phào gục đầu vào tường
- Đêm qua, cậu có chút say xỉn, chính cậu đã nắm tay mình kéo lên giường rồi nói muốn ôm mình ngủ mà.
Không nhớ gì sao?
Ngọc Oanh cúi đầu cười xấu hổ, còn Hima vẫn chưa nhận thức được chuyện gì.
Cậu đánh vào đầu mình vài cái rồi lẩm bẩm "Không thể có chuyện đó được...!Hà Trâm!", chợt sực nhớ ra lời hứa hôm qua, cậu vội khoác áo vest ngoài vào rồi cúi đầu
- Mình xin lỗi, thật sự mình không nhớ gì hết.
Bây giờ mình có việc phải đi trước, xin lỗi cậu.
Nói rồi Hima vội vã chạy ra khỏi phòng, bấm số máy gọi cho Hà Trâm liên tục nhưng cô vẫn không nhấc máy.
Lấy được xe, cậu chạy gấp rút qua nhà cô để gặp mặt nói rõ.
Nhưng khi đến nơi thì nhà hoàn toàn không có ai, rất yên tĩnh.
Hết cách, Hima đành phải gửi tin nhắn sang cho cô "Đêm qua mình xin lỗi vì thất hứa.
Dù mình không nhớ rõ lắm nhưng có chút chuyện đã xảy ra.
Thật sự mình không cố ý, cậu nghe điện thoại được không?"
Lúc này, cô đã đọc được tin nhắn nhưng cô không muốn nói chuyện với cậu.
Như thường lệ, chiều nay cô có ca làm ở cửa hàng, thật may mắn vì hôm nay Hima không có lịch, Hà Trâm sợ việc phải đối mặt với cậu sau những gì đã trải qua.
Cô vẫn ung dung đi đến tủ đồ nhân viên của mình để cất túi xách, nhưng trong tủ hôm nay lại có một bức thư, mặt ngoài phong bì có để tên Hima, cô vội cất vào túi tránh để các chị nhân viên khác thấy được.
Tối tan làm về, Hà Trâm cầm lá thư trên tay, ngắm nghía một lúc, chần chừ mãi rồi cô cũng quyết định sẽ đọc thử.
"Mình xin lỗi, đó chỉ là một chút sự cố ngoài ý muốn thôi.
Lần này là mình có lỗi nên để mình chuộc lỗi có được không? Ngày mai chúng ta đi thảo cầm viên nha? Sáng 9 giờ mình sẽ qua đón cậu"
Đọc xong bức thư, cô gấp lại kĩ càng rồi để vào hộc tủ bàn học.
Dường như cô chẳng thèm đoái hoài đến lời rủ rê này mà một mạch lên giường đắp chăn đi ngủ.
- ---------
Mặt Trời đã leo lên cao, thời tiết hôm nay cứ như ủng hộ cô đi thảo cầm viên cùng với Hima vậy, bầu trời trong xanh, gió thoảng mát nhẹ, mọi thứ rất hoàn hảo cho một buổi hẹn.
Nhưng đã gần 9 giờ mà Hà Trâm vẫn đang nằm trên giường oài người ra ngủ say.
Lúc này, nhà có khách đến, mẹ cô bước ra thấy Hima đứng trước cổng nên bác liền niềm nở mở cửa đón vào nhà.
Hỏi han một chút bác mới biết là nay hai đứa có cuộc hẹn, nên sau khi mời Hima ngồi xuống ghế đợi thì ngay lập tức mẹ cô chạy ngay lên phòng đánh thức cô dậy
- Sun! Hima đến chờ con ở dưới nhà rồi kìa, dậy nhanh lên!
Một lúc sau, cô vẫn mặc bộ đồ ngủ bước xuống dưới lầu, khuôn mặt vẫn chưa tỉnh táo hẳn.
- Mình có nói là sẽ đi đâu, cậu đến làm gì? Về đi!
Vừa dứt lời, mẹ cô đứng ngay bên cạnh đã giáng cho một cái đánh xuống ngay bắp tay làm cô giật nảy mình, chẳng còn cảm giác buồn ngủ nữa.
- Cái con bé này, không đi thế mà 5 giờ sáng lén lút nấu đồ ăn dưới bếp để làm gì hả? Lên thay đồ ngay cho mẹ!
- Ơ kìa mẹ...!Sao lại...!
Hà Trâm chỉ muốn giả vờ một tí nhưng mẹ cô lại lật tẩy chuyện cô chuẩn bị hộp đồ ăn trưa cho hôm nay, làm cô ngượng chín mặt, chỉ biết tằng hắng vài cái rồi chạy lại lên phòng.
Hima cũng chỉ biết nhịn cười.
20 phút sau, cô bước xuống với vẻ ngoài hoàn hảo cho một chuyến dã ngoại, cầm trên tay hộp đồ ăn rồi cả hai bắt đầu xuất phát.
Ở nhà, ba mẹ cô ngồi nói chuyện với nhau
- Em thích thằng bé này quá!
- Anh cũng vậy, lúc nãy ngồi chờ anh với nó đã chơi với nhau được một màn cờ tướng đấy! Tụi trẻ bây giờ ít ai chơi được mấy môn cờ của ngày xưa lắm.
Cả hai bác nhìn nhau cười khúc khích, tấm tắc khen Hima về mọi phương diện....