Chiếm Cái Đỉnh Núi Làm Đại Vương

Chương 20: 20




Những ngón tay thon dài trắng nõn nhanh chóng duỗi ra, trong nháy mắt nhéo nhéo vành tai Bạch Tiểu Long, cười lạnh nói: "Ngươi bây giờ có tiền đồ, bị người lừa cũng không sao, trở về còn dám trêu chọc tỷ tỷ ngươi, gan to bằng trời !"    Bắp thịt trên mặt Bạch Tiểu Long run lên, tín nhiệm giữa người với người đâu, hắn vội vàng van xin: “Tỷ, lời ta nói đều là sự thật, nếu tỷ không tin thì lát nữa thử xem, nếu Không ngon, đến lúc đó lại giáo huấn ta cũng không muộn a."    "Được, vậy ta chờ thử xem!" Bạch Tiểu Nhã nói, nàng cũng rất tò mò, nếu như Bạch Tiểu Long thật sự bị lừa, thủ đoạn lừa đảo cũng quá cao, không phải hắn thật sự coi cháo này làm bảo bối sao, nàng Bây giờ chỉ cần chờ đợi, nhưng nàng vẫn không tin bất cứ điều gì Bạch Tiểu Long nói, cháo trắng này chẳng lẽ còn có thể nghịch thiên không thành?    "Tỷ, tổng cộng chỉ có ngần ấy cháo thôi.


Chờ chút, tỷ tỷ ngươi đừng giành với ta.

Gạo này ta mua năm viên Linh Thạch trung phẩm một cân." Bạch Tiểu Long đổ thêm gạo vào nồi còn không quên nhắc nhở, cẩn thận nhìn Bạch Tiểu Nhã.    "Giành của ngươi?" Bạch Tiểu Nhã nhướng mày, khinh thường cong môi, "Ồ, ta nhìn xem ra bệnh của ngươi còn không nhẹ..."    Sau đó nàng đột nhiên mở to hai mắt nhìn Bạch Tiểu Long còn kém chút muốn đá hắn xuống hồ, không thể tin nói: "Cái gì? Năm viên Linh thạch trung phẩm một cân? Ngươi điên rồi! Ngươi có biết không? gạo đắt nhất cũng chỉ mười viên linh thạch hạ phẩm một cân!”    "Tỷ, ngươi đừng không tin, có tiền cũng chưa chắc mua được số gạo này, ngươi ngồi đợi cháo trắng mới ra lò..." Bạch Tiểu Long đem mũi ngả cái nồi, khuôn mặt mê mẩn, như thể hắn đã có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ cái nồi.    Bạch Tiểu Nhã lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Long, tiểu tử này nhất định là hùa theo người khác, rất có thể là bị đánh thuốc mê, sinh ra ảo giác, thổi gạo bình thường lên trời, đồng thời âm thầm tính toán trong lòng, dám bày mưu lừa đảo đệ đệ ta, nếu cho ta biết hắn là ai, nhất định phải lấy lại danh dự.    Thời gian trôi qua, những làn khói trắng bắt đầu bốc lên từ trong nồi, cùng với một chút mùi thơm.    "Sắp chín rồi! Sắp chín rồi! Tỷ, mau ngửi đi." Tuy rằng mới có mười phút, nhưng Bạch Tiểu Long như ngồi trên kim châm dưới sự giám sát của Bạch Tiểu Nhã, cuối cùng cũng hết khổ.    Không cần Bạch Tiểu Long nhắc nhở, Bạch Tiểu Nhã đã ngửi thấy mùi cháo, trên mặt biểu hiện kinh ngạc kéo dài không tiêu tan.    Thực sự, nồi này thực sự chỉ là cháo trắng?    "Mùi gì vậy...thơm quá..."    "Đúng vậy a, thiếu gia và tiểu thư đang nấu món gì vậy?"    "Mùi thơm quá, ước gì được nếm thử..."    "Ta nghĩ nhất định là thiên tài địa bảo đi.

"    ...    Trong viện các nha hoàn xúm lại một chỗ, nhỏ giọng nghị luận, thỉnh thoảng nhìn nồi cháo mà thèm thuồng, nuốt nước miếng, rất nhiều người đều che bụng sợ phát ra âm thanh, đây tuyệt đối là cực hình đối với bọn họ.    "Tỷ, sao vậy, ta không có lừa ngươi đi." Bạch Tiểu Long thấy bộ dạng kinh ngạc của Bạch Tiểu Nhã thì đắc ý vô cùng, hắn đã bưng lấy bát, chỉ đợi cháo chín liền bắt đầu ăn.    Tuy rằng đã từng ăn qua, nhưng hương vị vẫn có thể khơi dậy khẩu vị của hắn, thậm chí càng khiến Bạch Tiểu Long đói bụng, không ăn loại đồ ăn này thật sự có lỗi với bản thân.    "Tiểu Long, nói cho ta biết, gạo này từ đâu tới." Bạch Tiểu Nhã trịnh trọng hỏi.    Loại gạo có thể tạo ra hương vị như vậy nhất định không phải phàm vật, nàng nhất định phải tìm ra nguồn gốc của loại gạo này, đến cùng là gạo tự thân đã có mùi thơm như vậy hay là cho "gia vị" gì vào.    "Tỷ, ta thật sự mua cái này ở chợ..." Bạch Tiểu Long thuật lại chuyện xảy ra sáng nay, còn miêu tả Tô Vũ thần bí bá đạo, sau khi nếm thử món cháo này, oán hận tự nhiên biến thành khâm phục, đúng thật người ta có tư bản để ngôn cuồng.    “Thiếu niên bán gạo thần bí?” Bạch Tiểu Nhã cau mày lẩm bẩm.    "Tỷ, đừng nghĩ, cháo chín rồi! Thử ngay đi!"    Bạch Tiểu Nhã sợ gạo này bị người t đụng tay chân.    Vốn nàng không muốn nếm thử, nhưng sao hương vị thực sự là quá thơm, bản tính ăn hàng của Bạch Tiểu Nhã bùng phát trong lòng nên cuối cùng nàng cũng múc một thìa và nếm thử.    Cháo mịn như lụa lướt qua môi Bạch Tiểu Nhã, trượt khỏi kẽ răng trắng không tì vết, cuối cùng quấn quanh lưỡi đinh hương của nàng, nàng không tự chủ được nhắm mắt lại, lỗ chân lông khắp người đều giãn ra, suýt nữa thì quên cả hô hấp.    Cháo này ...!Vô địch!    Bạch Tiểu Nhã không nhịn được bắt đầu húp cháo, mãi cho đến khi bát thấy đáy mới mở mắt ra, vừa mở mắt liền thấy Bạch Tiểu Long đang nhìn nàng cười nửa miệng, vẻ mặt của hắn hèn mọn vô cùng: "Thế nào, tỷ tỷ, lần này ta không có làm ngươi thất vọng đúng không?"    Bạch Tiểu Long rất quen thuộc với người tỷ tỷ này của mình, tính tình của nàng luôn lãnh đạm như nước, để nàng trong khoảng thời gian ngắn như vậy sinh ra tâm tình chuyển biến mãnh liệt thật đúng là khó như lên trời.


Mà nồi cháo này, lại làm được!    Mà tỷ của hắn bình thường cũng không ăn nhiều, lần này vô ý ăn hết một bát cháo, tựa hồ còn chưa hài lòng.    "Cháo này không đơn giản! Thiếu niên bán cháo càng không đơn giản! Lần này ngươi làm đúng rồi." Bạch Tiểu Nhã vẻ mặt trầm ngâm, nàng đưa ra đánh giá rất cao, gạo này năm viên linh thạch trung phẩm một cân, chỉ thấp không cao.    "Ha ha, đúng rồi! Ta khả năng chịu thiệt thòi sao?" Bạch Tiểu Long cuối cùng cũng được tỷ tỷ khen, mặt tươi như hoa, "Ngày mai người kia lại tiếp tục đến chợ mở gian hàng, ta liền đi nơi đó đem gạo của hắn bao xuống hết.


"    “Ngày mai người đó còn đến mở quầy hàng?” Bạch Tiểu Nhã chớp mắt hỏi.    "Đúng vậy, hơn nữa giá đã là mười viên linh thạch trung phẩm một cân."    "Mười viên trung phẩm Linh Thạch? Không cao!" Bạch Tiểu Nhã nói, "Ngày mai ta cùng ngươi đi!"    ...    Tô Vũ không biết Bạch Tiểu Long đã quảng bá cho mình, đến trưa hắn đã về Đại Vương Sơn rồi.    “tiểu tử về rồi à?” Triệu lão đang dạy Mộ Tiểu Tiểu trong một khoảng đất trống bên sườn núi Đại Vương Sơn, thấy Tô Vũ tay không trở về cũng không có gì ngạc nhiên, gạo ngon như thế, nếu bán không hết mới là lạ.    “Tô đại ca.” Trán Mộ Tiểu Tiểu lấm tấm những hạt mồ hôi mịn, thấy Tô Vũ trở về thì mừng rỡ nói.    “Tiểu Tiểu, nước này cho ngươi, đi theo Triệu lão học tập thật tốt.” Tô Vũ nói, đưa một bình Linh Tuyền cho Mộ Tiểu Tiểu, Linh Tuyền này có thể giải trừ mệt nhọc, khiến người tràn đầy tinh lực, bổ sung tinh khí thần cho Mộ Tiểu Tiểu.    "Cám ơn Tô đại ca."    “Tiểu tử, ngươi nếu không có việc gì, có thể tới nghe một chút.” Thấy Tô Vũ chuẩn bị rời đi, Triệu lão nói: “Ta cảm thấy ngươi võ công thường thường, chỉ sợ ngươi hiểu biết với võ đạo chi lộ không nhiều lắm, ta nói hôm nay chính võ đạo thường thức của Ngũ Châu đại lục.”    Tô Vũ dừng một chút, hiểu biết của hắn đối với thế giới này hiện tại còn rất ít, thậm chí hắn còn chưa từng tiếp xúc với võ đạo, ngay cả võ đạo cũng không hiểu, làm sao có thể để Đại Vương Sơn xưng bá.    Nghĩ đến đây, hắn không khách khí, ngoan ngoãn đi đến một bên dự thính.....