“Đã hòa ly, hài tử yểu mệnh chết khi chỉ là một cục máu”
Nụ cười Mục Thanh Liên biến mất, nàng ta cảm thấy hình như đã động vào vảy ngược của Bạch Tĩnh Hương liền xin lỗi ríu rít. Nàng cũng không để bụng, không biết từ khi nào nhắc đến đứa con đầu lòng không khiến nàng suy sụp nữa.
Mục Thanh Liên từng bước kéo gần khoảng cách, cuối cùng tới sát nàng.
“Ta mới trở về kinh thành, mọi thứ thật kinh khủng. Không một ai thật lòng đối với ta”
Bạch Tĩnh Hương tròn xoe mắt nhìn Mục Thanh Liên. Thật kỳ lạ khi ở đây mà đối với nhau thật lòng.
“Mục tiểu thư ngây thơ thật đấy. Thật lòng ở chốn này chính là cửa tử”
Nàng ta sững người một lúc rồi nắm lấy tay nàng.
“Liệu chúng ta có thể làm bạn?”
“Tại sao? Chẳng phải ta nói thật lòng chính là cửa tử. Tiểu thư tin tưởng ta trong lần đầu gặp mặt sao?”
Mục Thanh Liên rũ mắt, hàng mi dài che đi ánh mắt trong veo của nàng ta. Không hiểu sao nàng thấy buồn.
“Trái tim ta mách bảo tiểu thư chắc chắn sẽ đối tốt với ta”
Bây giờ Bạch Tĩnh Hương chỉ nghĩ nữ tử này quá đỗi kì lạ nhưng lại không thể ghét. Có cái gì đó ở Mục Thanh Liên thôi thúc nàng đồng ý. Tự nhiên theo cách nào đó hai người dựa dẫm vào nhau vào lúc này. Hai trái tim, hai nỗi lòng cứ thế dần đồng điệu. Nàng có cảm giác Mục Thanh Liên có thể là tri kỷ của nàng sau này. Ở Mục Thanh Liên nàng cảm thấy gì đó rất đặc biệt.
“Mục tiểu thư đừng dễ dàng tin tưởng người khác”
Hai người ngồi xuống, vạch đám cỏ xanh mướt dưới chân tìm bông hoa trăng trắng nhỏ xíu len lỏi.
“Ta chỉ tin tiểu thư”
“Sao lại tin ta?”
“Ta không biết. Chỉ là ta tin tiểu thư sẽ không làm hại ta”
Nàng thực sự không hiểu Mục Thanh Liên. Nàng ta ngây ngô như một đứa trẻ, lại dễ dàng dựa dẫm người khác. Thật may mắn rằng người nàng ta dựa vào là Bạch Tĩnh Hương.
Khác với Bạch Tĩnh Hương, Mục Thanh Liên ở với lão thần y tách biệt hoàn toàn với đấu đá triều cương. Nàng ta được bao bọc bằng sự lạc quan và hạnh phúc của người dân Thành Nam và lão thần y. Mục Thanh Liên chính là một bông tuyết trắng xóa bám trên đoạn đời u tối của Bạch Tĩnh Hương.
“Ta không muốn phản bội Mục tiểu thư. Ta không hiểu tại sao nhưng ta không muốn”
Mục Thanh Liên cười mãn nguyện cài cho Bạch Tĩnh Hương chùm hoa mới hái được. Màu hoa trắng tinh khôi nổi bật trên nền tóc đen tuyền của nàng.
“Lão Ngô nói không phải vàng bạc ngọc ngà, hoa vừa hái mới là món trang sức đẹp nhất của nữ tử”
Nàng ta cười khì khì. Thật vô tư.
Mặc dù hơn tuổi nàng nhưng Mục Thanh Liên lại giống như muội muội trong nhà. Không giống với muội tử Nguyệt Cát thông minh ranh mãnh, Mục Thanh Liên lại mang vẻ ngây thơ, hồn nhiên. Ngẫm lại thì xem Mục Thanh Liên là bằng hữu vẫn tốt hơn.
Mục Thanh Liên xích sát lại tựa đầu lên vai nàng, giọng man mác buồn:
“Kể ta nghe về gia đình ngươi đi”
Nhắc đến gia đình lòng nàng nghẹn lại. Đến tận bây giờ nàng vẫn chưa về nhà.
“Trên ta có ba ca ca. Đại ca là Bạch Duật Vân, một người mạnh mẽ quyết đoán, có phần hơi hung bạo một chút. Tiếp theo là nhị ca Bạch Sở Tiêu, hiện tại đang quản lí kinh doanh tại gia. Sau đó là tam ca Bạch Tùng Thanh đang làm việc ở Quốc Tử Giám, cuối cùng là ta”
“Vui thật đấy. Huynh đệ tỷ muội trong nhà ta cứ bới móc lẫn nhau”
Bạch Tĩnh Hương cài lên tóc Mục Thanh Liên một đóa hoa khác làm quà đáp lễ. Chỉ khác đóa hoa này xen chút sắc vàng của loại hoa khác. Hai người nhìn nhau bất giác cười.
Có tiếng tù và thông báo đã hết giờ đi săn. Một lúc sau tiếng vó ngựa rõ dần. Hai người chạy ra sân lớn xem. Bạch Tĩnh Hương chỉ tay về phía nam nhân to như gấu, mặt mũi có phần hung dữ cưỡi trên con chiến mã màu hạt dẻ.
" Đó là đại ca của ta, Bạch Duật Vân"
“Thật khó tin, có thể săn được con gấu lớn như vậy sao?”
Không ngoài dự đoán Bạch Duật Vân lại giành chức vô địch. Mục Thanh Liên kéo nàng ra phía sau, đám cỏ lúc nãy hai người ngồi hàn huyên đã bị vặt mất một lỗ.
Trò chuyện mới được đôi ba câu đã bị Nam Kì An chạy đến cắt ngang. Hắn nhìn thấy hai người ở chung liền cả kinh, hết nhìn nàng rồi nhìn Mục Thanh Liên, có vẻ khó xử lắm.
“Sao tỷ lại ở đây?”
“Kì An, lâu rồi không gặp. Ra dáng nam nhi quá nhỉ?”
Nam Kì An vẫn im lặng, sững người tại chỗ. Tay hắn siết chặt lại, run lên.
Tim Bạch Tĩnh Hương đập lên liên hồi, cầu nguyện rằng đừng xảy ra như những gì nàng nghĩ. Nàng sợ phải đối mặt với việc đó, với lời cảnh báo của Triệu Phi Yến.
Bỗng Nam Kì An hốt hoảng, mồ hôi lạnh túa ra như mưa. Hắn đang sợ. Hắn cuống cuồng hết cả lên, hết đi qua đi lại rồi đẩy nàng ra chỗ khác. Nàng không thể hiểu nổi hắn, cũng không hiểu tại sau hắn và Mục Thanh Liên lại quen biết.
Thanh âm quen thuộc vang lên. Bạch Tĩnh Hương giật mình, cái giọng nói này thân quen biết bao nhiêu. Giống như nghe gọi tên mình, nàng vô thức nhìn người vừa nói. Chính là hắn, Nam Hướng Phong - người nàng đêm ngay khổ tâm. Sau nhiều ngày xa cách, ánh mắt nhớ nhung của hắn không còn đặt trên người nàng mà lại trao cho Mục Thanh Liên.