Sáng sớm, nàng cùng Bạch Cảnh và Bạch Tùng Thanh tới Điện Thái Hòa để thượng triều. Mặc lên bộ quan bào bỏ quên nhiều năm mới nhớ ra nàng còn có cái danh này nữa.
“Lâu rồi mới thấy cha mặc quan phục, thật oai phong lẫm liệt”
Bạch Cảnh được con gái nhỏ khen liền ưỡn ngực hất cằm ra vẻ là một vị quan lớn nghiêm chỉnh.
“Chỉ biết vỗ mông ngựa là giỏi”
Nàng và Bạch Tùng Thanh chỉ biết cười thầm, ông ấy là đang ngại ngùng. Nàng lén nhìn sang ca ca bên cạnh. Y một thân quan phục chói mắt, trịnh trọng khó tả. Trên người như phát ra tín hiệu cảnh báo đừng đến gần, có chút lãnh đạm.
Nữ nhân trước giờ không được tiến cử làm quan, chỉ mười năm trở lại đây mới mở ra cơ hội cho nữ tử trên con đường làm quan. Nhưng vẫn bị trói buộc tư tưởng của mấy tiền bối trong triều nên vẫn còn nhiều khó khăn. Và nàng là vị nữ tử đầu tiên được tiến cử, vì áp lực từ tiên đế nên mấy lão trong triều mới miễn cưỡng chấp thuận.
Là nữ tử đầu tiên nên có nhiều hạn chế, ngoài việc chịu nhiều khó dễ ra thì vấn đề trang phục cũng là thử thách lớn. Quan phục được vốn được thiết kế cho nam giới nên nàng không thể mặc được. Vì vậy nàng được ban cho một bộ quan phục được chế tác riêng, nó phù hợp với vốc dáng mảnh mai của nàng hơn.
Khi bước vào sảnh, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nàng, tiếng xì xầm cứ thế lớn dần. Nhưng nàng cũng chẳng để tâm, thứ nàng lo lắng là khi đối diện với Nam Hướng Phong. Không còn là tình nhân mặn nồng như trước, họ bây giờ chỉ là quân và thần. Nỗi ám ảnh về cái ngày bị hắn cưỡng hiếp đè nặng tâm trí. Nàng sợ sẽ không kìm được mà run sợ trước hắn.
“Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương giá đáo”
Tiếng hô lanh lảnh của Hoài tổng quan vọng tới. Quần thần vội vã cúi người lui về vị trí vốn có.
Hắn cao cao tại thượng ngồi trên ngai rồng, long bào vàng rực sáng chói. Bên cạnh là Triệu Phi Yến đầu đội mũ phượng tinh xảo, mang phong thái của bậc mẫu nghi thiên hạ. Họ như ánh mặt trời tỏa sáng rực rỡ cho đám quần thần phía dưới hướng về. Nàng cũng không ngoại lệ, an phận tại chỗ hướng về phía họ.
Triệu Phi Yến nhìn thấy thân ảnh thướt tha nổi bật giữa đám mày râu khô khan liền đắc ý cong khóe miệng. Nàng hình như cũng cảm nhận được ánh mắt đang dán vào mình nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh.
“Chuyện ở Húc Châu thế nào rồi?”
Một quan viên bước ra khỏi hàng ngũ, cúi thấp người xuống trên trán xuất hiện tầng mồ hôi mỏng.
“Bẩm bệ hạ, vẫn chưa có manh mối mới”
Tuy cách khá xa nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng hừ lạnh của Nam Hướng Phong. Hắn mới đăng cơ không lâu, thế lực chưa ổn định, lòng dân chưa an nếu không giải quyết sự hoảng loạn của người dân e là ngai rồng khó ngồi.
“Bệ hạ, sắp tới thần sẽ đích thân tới Húc Châu để điều tra”
“Ồ? Mục tiểu thư bị ai đầu độc ngươi còn chưa giải quyết còn chạy tới Húc Châu?”
Mặc Tự Khanh mím môi, chắp hai tay trước mặt nói:
“Chuyện của Mục tiểu thư Đại Lý Tự đã huy động lượng lớn nhân lực để dò xét mọi ngóc ngách, hiện tại đã bắt được hai cung nữ có liên quan và đang ép cung tại Đại Lý Tự. Vả lại Mục tiểu thư đã an toàn, ta nên tập trung vào trấn an người dân Húc Châu và các vùng lân cận”
Qua giọng điệu của Mặc Tự Khanh cho thấy y rất muốn chạy tới Húc Châu ngay và luôn, y chán ngấy cái việc lùng sục các cung rồi chịu sự trách móc của mấy phi tần trong cung rồi.
Nam Hướng Phong gõ gõ ngón tay lên đầu rồng khắc trên ngai, suy nghĩ một lúc rồi đưa ra quyết định:
“Thôi được, đừng làm trẫm thất vọng”
Mặc Tự Khanh tuy vẫn dùng cách nói cũ để tạ ân nhưng dưới cái cúi đầu đó lại xẹt qua tia đắc ý. Y lùi về chỗ cũ, quan viên kia cũng thả lỏng ra.
“Chỉ một mình Mặc Tự Khanh thôi ư? Người của Đại Lý Tự tới Húc Châu nhiều như thế vẫn không có tiến triển mới, liệu thêm một Mặc Tự Khanh có thay đổi được cục diện?”
Triệu Phi Yến không to không nhỏ vờ như vô tình nói ra thắc mắc lại khiến Mặc Tự Khanh phía dưới đen mặt. Nàng biết nàng ta không phải vô tình, chắc chắn có chủ đích cả. Thấy Nam Hướng Phong không phản đối nàng ta bồi thêm ý:
“Trong cung nguy hiểm, hung thủ hại Mục tiểu thư vẫn chưa xác định được e rằng không thể cử thêm người của Đại Lý Tự theo Mặc Tự Khanh được”
“Vậy Hoàng hậu định đề bạt Bạch tiểu thư tới Húc Châu với Mặc Tự Khanh sao?”
Sao mà Nam Hướng Phong không biết chút tâm tư của Triệu Phi Yến được. Bỗng dưng xuất hiện dáng dấp Bạch Tĩnh Hương trong đám quần thần phía dưới thoạt đầu cũng khiến hắn bất ngờ. Song khi Triệu Phi Yến lên tiếng hắn đã lờ mờ đoán được ý định của nàng ta. Chỉ là hắn không biết Triệu Phi Yến làm vậy để làm gì. Là cố ý đẩy Bạch Tĩnh Hương vào chỗ chết hay giúp nàng lập chiến công đây?
Bạch Tĩnh Hương lẩn trong mấy lão già thấy sống lưng lành lạnh, ánh nhìn rực lửa của Nam Hướng Phong đang dán vào người nàng. Hô hấp ngày càng nặng nề, trán còn xuất hiện tầng mồ hôi mỏng.
“Lễ nghi học sĩ à? Đề xuất không tồi”
Hắn còn đang phân vân không biết có nên để nàng đi không. Hắn không muốn để nàng chạy tới chỗ chết cũng không muốn kéo dài vụ án Húc Châu. Hắn vẫn nghi ngờ nàng về việc của Mục Thanh Liên, cho rằng nàng quá yêu hắn nên lên cơn ghen tuông. Thôi thì cho nàng một bài học thích đáng để khi trở về nàng thu liễm lại một chút. Chỉ có điều hắn không ngờ rằng lòng nàng đã không còn hướng về hắn, mà hướng về nữ nhân hoa lệ bên cạnh hắn mà làm việc.
(*): Mặc Tự Khanh ở đây không phải là tên riêng. Tự Khanh là chức đứng đầu Đại Lý Tự, Mặc Tự Khanh tức là người đứng đầu Đại Lý Tự họ Mặc.