Chiếm Đoạt

Chương 43



Nàng tiếp tục loanh quanh các khu phố, nghe ngóng từ miệng đám người tụ tập với nhau về vụ án. Quả thật không có gì đáng tin, càng lúc càng hoang đường. Nàng đành quay lại cơ sở xem thêm tài liệu, dọc đường còn không quên mua chút bánh hoa quế, còn xém bị người ta đuổi đi do bộ dạng lem luốc tro.

Tại cơ sở, Mặc Tự Khanh và Bạch Tùng Thanh cũng đang cật lực đọc báo cáo. Chồng giấy tờ xếp cao như núi chỉ mới vơi đi chút ít. Họ vừa mới đảm nhận xử lí nên không tránh khỏi việc bị quá tải thông tin.

Nàng mau chóng thay đổi y phục rồi ngồi vào bàn tham gia với họ. Mặt giấy chi chít chữ đen ngòm, mọi thông tin đều rất chi tiết. Hiện tại đã có tám người chết và đang có nguy cơ tăng lên. Nguyên nhân gây tử vong lại không giống nhau, hai vụ đầu thì nạn nhân bị đánh vào đầu bằng vật nặng, bốn vụ sau thì lại siết cổ bằng dây thô, hai vụ cuối thì bị đâm nhiều nhát vào bụng đến mức nội tạng trào ra. Bên đội điều tra đã đưa ra nhận định hung thủ là người cao to và khỏe mạnh, đồng thời vô cùng tàn nhẫn khi đâm nạn nhân hơn 30 lần. Động cơ cũng được đoán rằng là thù hằn cá nhân hoặc chính nghĩa lệch lạc khi toàn bộ nạn nhân đều có lý lịch phạm tội và làm nhiều điều xấu.

"Mặc Tự Khanh có suy đoán gì không?"

"Tạm thời vẫn chưa, Bạch thiếu gia nghĩ ra gì rồi sao?"

Bạch Tùng Thanh vội xua tay.

"Nào có, ta chỉ cảm thấy hình như điểm chung của các nạn nhân ngoài lý lịch không trong sạch ra thì còn có vẻ ngoài ưa nhìn nữa"

Có lẽ là vậy thật, Mặc Tự Khanh và Bạch Tĩnh Hương lập tức xem lại.

"Đúng thật, lời khai của người quen nạn nhân đều nhận xét là có nhan sắc"

Nàng thốt lên, tuy không phải phát hiện lớn gì nhưng lại có ích cho việc dự đoán nạn nhân tiếp theo. Mặc Tự Khanh cũng gật gù:

"Nếu vậy thì dựa theo danh sách "nạn nhân tương lai" trước đó thì ta có thể chọn lọc lại. Có thể thu hẹp phạm vi nạn nhân thật là tốt"

Nhanh chóng cuộc họp nội bộ được mở ra, danh sách đã được chọn lọc lại và chỉ còn 12 người có khả năng bị tấn công. Họ sắp xếp người theo dõi 12 người kia nhằm bảo vệ song song mai phục hung thủ. Nhưng vấn đề ở đây là không biết cụ thể thời điểm hắn ta ra tay nên chỉ có thể quan sát những người kia dài ngày.

Lệnh được ban hành ngay khi kết thúc cuộc họp, đội điều tra đã có thể thở phào nhưng không được buông thả. Tài liệu đã xem qua hết, chứng cứ tên sát nhân để lại quá ít ỏi, không thể đưa ra phỏng đoán tiếp theo. Trong lúc đang bế tắc thì có người chạy về thông báo, là một trong số người được lệnh đi quan sát "nạn nhân tương lai". Hắn thở hồng hộc, mồi hôi mẹ mồ hôi con đầy mặt, mấp máy môi nói:

"Bẩm, người số 9, Đoàn Thanh đã mất tích"



"Cái gì? Chúng ta đã chậm một bước, những người còn lại mau tập trung đi tìm người"

Mặc Tự Khanh nhanh chóng triệu tập những người còn lại trong cơ sở âm thầm đi tìm cái người tên Đoàn Thanh kia. Để tránh đánh rắn động cỏ họ đã để lại ít người ở lại cơ sở, còn lại chia thành nhóm nhỏ đi tìm.

Bận rộn suốt hai ngày ròng, kết quả của cuộc tìm kiếm là cái xác máu thịt lẫn lộn của Đoàn Thanh. Vẫn là cách động thủ cũ, bị đâm rất nhiều nhát, không tấc da tấc thịt nào trên cơ thể lành lặn. Bộ y phục trên người đã nhuốm đẫm máu đen đỏ, không nhìn ra màu sắc ban đầu nữa. Mùi hôi tanh nồng nặc bốc lên, côn trùng bắt đầu bầu lại. Cảm giác buồn nôn trào đến, thứ chất lỏng trong dạ dày chực chờ tuôn ra ngoài, nàng bụm miệng né ra xa, tránh nhìn thấy đống nhịt nhão nhoét kia.

Bạch Tùng Thanh đỡ nàng về lại cơ sở nghỉ ngơi, phụ nữ mang thai nhìn thấy thứ này lại không tốt. Y cũng tranh thủ nấu ít thuốc an thai, đứa cháu này y phải dưỡng cho thật tốt. Mặc Tự Khanh xử lý hiện trường xong trở về, nhìn thấy cảnh này chỉ âm thầm quan sát chút.

"Bạch tiểu thư là đang mang thai sao?"

Hai người họ khựng lại, động tác Bạch Tùng Thanh đột nhiên cứng ngắt. Bạch

Tĩnh Hương đã sớm đoán được Mặc Tự Khanh đã nhìn ra nhưng không nói, hiện tại chỉ có ba người họ ở đây nên y mới thẳng thắn hỏi.

"Dù đã hòa ly nhưng chuyện này cần gì phải giấu"

Nội tâm Bạch Tùng Thanh điên cuồng kêu gào, lão tổ tông này mà công khai thì cả cửu tộc Bạch gia đều bị tru di hết đó.

"Hay là cha của đứa trẻ này khó nói?"

Ông ta dành cho nàng ánh mắt trào phúng, cái giọng điệu nửa đùa nửa thật kia thật khiến người ta khó chịu.

"Mặc Tự Khanh thật khéo đùa, nếu đúng là vậy thật thì sao?"

Nàng che miệng cười, dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật của ông ta đáp trả lại. Tuy vậy, Mặc Tự Khanh vẫn chưa nguôi ngoai cơn nghi hoặc, trực giác ông nhạy bén hơn bất cứ ai, suốt quá trình tiếp xúc ông đã ngờ ngợ ra.

"Ồ, vậy ta đoán nhé?"