Nguỵ Ngôn Diễm thật sự phải bái phục hắn, trong hoàn cảnh này rồi mà vẫn có thể nói nói cười cười mấy lời chẳng ra đâu vào với đâu. Cô nhìn cánh tay trái đang rỉ máu của hắn, cố tình kích thích.
“Vậy sao? Tôi lại không nghĩ vậy đâu? Anh xem, nếu như hôm không có người tới cứu thì chỉ sợ khi đó tôi phải nuôi một người chồng tàn tật rồi.”
Thế mà Phó tổng lại chẳng tức giận chút nào, hắn cười khẽ, úp mặt vào bả vai cô cười như được mùa.
“Ngôn Nhi đừng lo, ông xã của em còn khoẻ lắm đấy.”
Nói mấy lời vô nghĩ cũng thật là mất thời gian. Nguỵ Ngôn Diễm đẩy hắn ra, cô nhìn quanh thang máy một vòng, phát hiện tình hình hiện tại bây giờ không mấy khả quan.
Thang máy kẹt lại nhưng vẫn còn hơi đung đưa, rõ ràng là nó có thể rơi xuống một lần nữa bất cứ một lúc nào.
Trong này lại không có sóng, giống như hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài. Mặc dù những người làm trong công ti sẽ sớm tới đây giải cứu sếp tổng của bọn họ nhưng bị vây kín trong không gian hẹp lại mấy kết nối với bên ngoài như thế này thực sự khiến cho người ta phải nghẹt thở. Cô cho rằng đây không phải là một sự cố ngoài ý muốn, rõ ràng là có người đang muốn giết Phó Trạch Dương.
Giết hắn ngay trong thành trì của hắn, quả nhiên là cánh tay người này cũng đủ dài.
Chỉ có điều kẻ thù của Phó tổng thì nhiều, chẳng biết ai sẽ là người hạ thủ lần này đây.
Nếu như Nguỵ Ngôn Diễm cũng đã nghĩ được như vậy thì không thể nào Phó Trạch Dương không nghĩ tới, rõ ràng là hắn chỉ nói đùa như thế để giúp cho người trong lòng bớt căng thẳng mà thôi. Bởi vì hắn cảm giác được, ngừoi này còn có hậu chiêu, nếu như đã có thể vào tận công ti của hắn để làm ra chuyện tới mức này thì đương nhiên không thể chỉ ra tay ở mức nhẹ nhàng như thế.
Không được ung dung như hai người, cô trợ lí ở bên kia bị người đàn ông đẩy ra đang ngồi ôm trán kêu khóc om sòm giống như sắp chết tới nơi. Cô ta nhìn thấy cảnh tượng Phó Trạch Dương ve vãn Nguỵ Ngôn Diễm lại càng thấy khó chịu hơn.
Tiếng khóc xuyên thủng màng nhĩ mấy người ở trong thang máy. Phó Trạch Dương không có nhu cầu nghe người khác kêu cha gọi mẹ, hắn nhíu chặt lông mày, gắt.
“Tốt nhất là cô nên ngậm miệng lại trước khi tôi bóp chết cô.”
Ngoài người hắn thương ra, không còn bất kì người con gái nào khiến hắn phải thương hoa tiếc ngọc hết.
Hắn không đùa, đôi mắt người đàn ông sắc lạnh giống như có thể xuyên thấu người đối diện bất cứ lúc nào vậy. Người lăn lộn nhiều năm trong cả hai giới hắc bạch đạo như hắn, sẽ không bao giờ nói mà không làm.
Nghe hắn nói như vậy, cô trợ lí kia rất biết nặng nhẹ mà ôm miệng lùi hẳn vào góc trong.
Cuối cùng cũng bớt được một nhân vật ồn ào làm cho Nguỵ Ngôn Diễm cảm thấy bầu không khí bớt ngột ngạt hẳn. Cô vừa muốn chống tay đứng dậy thì lại bị hắn đè chặt vào tường trong tư thế ngồi dựa sát.
“Ngồi yên đó, không cần dậy.”
Để phòng ngừa trường hợp thang máy có thể rơi thêm một lần nữa bất cứ lúc nào, Phó Trạch Dương chỉ đành ấn người trong lòng mình xuống. Hắn muốn bảo vệ cô, bảo vệ người duy nhất mà hắn thích. Phó Trạch Dương không muốn lần nào cô đi với hắn cũng phải đối mặt với nguy hiểm.
Sau khi trở ra, hắn nhất định sẽ tóm hết đám người dám nhắm vào hắn mà xử lí một lượt. Trước đó hắn khinh thường không thèm quan tâm nên mới có không gian để chúng tác quai tác quái, lần này, Phó tổng đây thực sự đã nổi cơn thịnh nộ rồi.
Vì không có sóng điện thoại nên cách duy nhất mà họ có thể làm là ngồi chờ người tới cứu. Cô có ngẩng đầu lên nhìn nóc thang máy, thế nhưng trèo lên đó rồi bò ra ngoài có vẻ là một chuyện hơi bất khả thi. Thứ nhất là thang máy này quá cao, thứ hai là hiện tại bọn họ đang ở tầng mười mấy, nếu như trèo ra ngoài rồi không có điểm tựa để đi ra thì chỉ có chết.
Chờ được khoảng hơn năm phút, bọn họ chợt nghe thấy tiếng người ở bên ngoài.
“Giám đốc, giám đốc đang ở bên trong đúng không ạ?”
Quả nhiên là có người tìm thấy rồi.
Nguỵ Ngôn Diễm thở hắt ra một hơi nghe Phó Trạch Dương đáp lại.
“Tôi ở đây, mau liên hệ với bên sửa chữa và cứu hộ, thêm nữa, phong toả hết lối ra trong công ti cho tôi, hôm nay nếu như không có lệnh tôi, không ai được đi ra đi vào.”
Thư kí giám đốc ở bên ngoài lập tức nhận lệnh rồi đi thực hiện ngay.
“Bên cứu hộ đã tới rồi ạ, giám đốc chờ chúng tôi một chút, còn về việc phong toả, tôi sẽ làm ngay, đảm bảo một cái bóng cũng không thể trốn ra ngoài được.”
“Tốt lắm.”
Cô ngồi dựa ở một bên, khi cô cảm thấy mọi chuyện có vẻ giải quyết một cách khá dễ dàng và chẳng mấy chốc hai người có thể đi ra ngoài thì đột nhiên...
“Á...” tiếng thét chói tai của cô thư kí lại vang lên trong không gian hẹp, cô ta hoảng hốt bật khỏi chỗ ngồi ban đầu, khuôn mặt tái mét nay đã cắt không còn một chút máu.
“Nóng... nóng quá...”
Một dự cảm không lành bùng lên trong lòng Nguỵ Ngôn Diễm, và quả nhiên vài giây sau, một ngọn lửa lớn giống như vươn từ phía dưới lên đang tấn công mọi người.
Rìa thang máy là nơi bốc cháy đầu tiên, Phó Trạch Dương phản ứng rất nhanh nhạy, hắn đứng bật dậy rồi vội vã kéo cô đứng lên theo để tránh bị ngọn lửa lan tới người.
Nguỵ Ngôn Diễm cau mày, nhìn ngọn lửa càng lúc càng dữ dội mà lòng bỗng ngổn ngang, chẳng lẽ hôm nay cô lại phải chết ở chỗ này thật hay sao?
Bạch Nguyệt ở bên kia thì không được bình tĩnh như hai người, không biết lửa ban nãy cháy kiểu gì mà khiến một bên tóc của cô ta xém gần đến tai. Bạch Nguyệt khóc huhu tìm cách lao vào lòng Phó Trạch Dương.
“Phó... Phó tổng cứu em.”
Một lần nữa, Phó Trạch Dương lại đẩy cô ta ra một cách cực kì tàn nhẫn.
“Cút sang một bên cho tôi.”
Lửa lúc này đã bùng lên ở khắp cách nơi trong thang máy, cô có cảm giác dưới chân mình bây giờ đang nóng đến mức như đứng ở trên chảo rang. Lửa ở phía dưới bùng lên, nói không có người làm thì ai tin đây?
Hình như người ở phía bên ngoài cũng đã thấy lửa bốc lên, bọn họ vừa cố gắng dập lửa vừa la hét.
“Phó tổng, Phó tổng, ngài không sao chứ?!”
Phó Trạch Dương vẫn khá bình tĩnh, nhân lúc cô còn đang ngơ ra hắn đã vội bế thốc cô lên để cho Nguỵ Ngôn Diễm không cần phải chịu cái nóng ở dưới chân.
“Không sao, nhưng không chịu được lâu nữa, mọi người nhanh lên một chút.”
“Phó tổng cố gắng thêm một chút, chúng tôi đang phá cửa từ bên ngoài vào đây.”
Thế nhưng chưa chờ người bên ngoài dứt câu thì một âm thanh khác lại vang lên khiến cho những người đứng bên ngoài chết sững.
“Ầm!!”
“Phó tổng!”
“Giám đốc!!”
Thang máy lại rơi một lần nữa, để tìm ra vị trí của Phó tổng bọn họ phải mất khá nhiều thời gian rồi, mà bây giờ lửa đang cháy, chỉ sợ người bên trong không chịu được lâu như thế.
Vả lại, bọn họ không dám nghĩ đến cảnh tượng nếu như thang máy không bị kẹt lại mà rơi thẳng xuống rồi chạm đất...
Chỉ sợ kết cục cũng chỉ có tan xương nát thịt...
Mà ở bên trong, sau khi thang máy có dấu hiệu rơi, Phó Trạch Dương ngay lập tức nhào lên ôm người vào lòng.
Lửa lớn phừng phừng khiến cho sàn thang máy nóng như nung. Để tránh cho lưng cô bị bỏng, hắn thậm chí còn để tay sau lưng cô, bao kín cả người cô gái nhỏ vào lồng ngực mình.
Cô thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng da thịt hắn miết mạnh xuống sàn thang máy, đau đến điếng người.
Trong khoảnh khắc đó, hắn còn không quên nói.
“Em có nhớ anh từng nói gì không? Chúng ta dù có chết thì cũng phải xuống âm phủ làm lễ cưới một lần nữa.”