Chiếm Hữu (H+)

Chương 12: Váy ngủ trong suốt



"Vậy thì tốt rồi" Nhưng Khương Hà Nhi chỉ nhàn nhạt đáp lại 4 từ này. Cô nói tốt ở chỗ hôm nay có thể không phục vụ anh.

Lê Tử Trung ngẫm nghĩ, trong trí nhớ của anh cô chưa từng đòi thứ gì trừ tự do. Nhưng anh không thể cho cô:

"Em có muốn thứ gì không?"

"Không muốn"

Cô biết thừa kết quả. Thứ cô muốn anh không cho, cô không cần anh lại mang đến. Cô chỉ muốn ra khỏi đây. Suốt một năm qua, váy áo là anh mua cho cô, sách nấu ăn và truyện tranh cũng là anh mua cho, cô chẳng đòi hỏi bất cứ thứ gì. Cô muốn tự do, nhưng tất nhiên anh sẽ không thả cô ra.

Lê Tử Trung không nghĩ trên đời sẽ có một người phụ nữ giống Khương Hà Nhi. Người khác tuy là bị nhốt nhưng cũng đòi này đòi nọ, còn cô bị nhốt lại không muốn thứ gì. Những món đồ đều là anh mua cho cô.

"Em thật sự không muốn thứ gì sao?" Anh hỏi lại

"Em muốn đi ngủ! Chiều nay anh phải đến công ty mà, nên đi nghỉ sớm. Bát đũa đến chiều em sẽ dọn" Cô cứng rắn đáp trả

"Được rồi, vậy em ngủ đi"

Lê Tử Trung rời khỏi phòng, cánh cửa đóng "cạch" một cái. Khương Hà Nhi thở phào, cô buông thả để chăn xuống.

Như thường thì vào chiều tối Lê Tử Trung sẽ quay về. Hôm nay Khương Hà Nhi lười biếng nên ngủ một giấc từ trưa đến tối. Cô biết, nếu anh đã chấp thuận để cô ngủ, khi cô lười sẽ không có ý kiến gì.



Đúng là tối hôm đó Khương Hà Nhi không bị gì cả, còn có người giao đồ ăn đến, khi Khương Hà Nhi bị gọi xuống phòng ăn thì một bàn ăn thịnh soạn đã bày ra trước mắt cô.

Khương Hà Nhi ăn nhiều, thật nhiều. Mấy món này rất ngon, không giống những món cô nấu chút nào. Trái lại Lê Tử Trung không có hứng ăn, khởi đầu với vài miếng rau còn lại chỉ nhìn cô ngấu nghiến thức ăn:

"Không vội, ăn từ từ thôi" Anh nhắc

"Rất ngon đấy, sao anh không ăn? Có phải anh bỏ độc vào rồi không?" Cô nghi ngờ

Lê Tử Trung bật cười, cô ngốc này nghĩ cái gì vậy chứ? Anh là đang bao bọc cô như bảo vật, sao lại đầu độc cô?

"Ngốc, em chết rồi ai thay Tạ Đình Sâm trả nợ?"

Nghe đến đây cô có chút hụt hẫng. Nhắc đến Tạ Đình Sâm cô không khỏi tức giận, vì ai mà cô phải chịu nỗi nhục nhã quỳ gối trước Lê Tử Trung? Cô không nghĩ người nuôi dưỡng cô từ nhỏ sẽ bán đứng cô như vậy. Khương Hà Nhi hận Tạ Đình Sâm, sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta. Thảo nào năm đó nghèo rớt mồng tơi mà vẫn mang cô về nuôi, thì ra là vì chờ đến hôm nay.

Tối hôm đó, hai người ngủ chung với nhau. Mấy tháng gần đây Lê Tử Trung luôn muốn ngủ qua đêm với Khương Hà Nhi. Mỗi lần cô thức dậy sẽ thấy được người đàn ông phía sau ôm lấy cô, ánh nắng sớm vương vãi trên khuôn mặt điển trai quá mức của anh. Hai mắt anh nhắm chặt, khiến cô mê mẩn nhìn mãi.

Lúc Khương Hà Nhi chuẩn bị đi tắm, Lê Tử Trung đưa cho cô một cái túi. Nói thứ bên trong là váy ngủ mới anh đưa cho cô. Cô cũng nhận lấy.

Khương Hà Nhi ngâm mình trong bồn tắm với dòng nước ấm áp, một năm qua chỉ có ngâm trong nước ấm mới khiến cô thư giãn phần nào. Cô co mình trong bồn tắm, nghĩ về trước kia. Dù có cơ cực nhưng cô vẫn được tự do chạy nhảy như chim sáo, tận hưởng làn gió mát chân thực khẽ phất qua mặt. Bây giờ bị nhốt ở đây suốt 1 năm chỉ có thể nói chuyện cùng Lê Tử Trung. Nhưng anh có đến, cũng sẽ đi.

Cô nhớ trước kia! Cô muốn tự do! Cô không thích bị giam lỏng!



Hiện tại sống trong cảnh xa hoa, nhưng cô không vui. Bị giam cầm suốt 1 năm, trở thành nô lệ tình d.ục của Lê Tử Trung, cơ thể đón hùa cùng anh, động tình vì anh. Khoái cảm anh mang đến cho cô lại khó có thể kiềm chế! Một loạt phản ứng không đứng đắn như vậy mỗi khi cô tỉnh lại đều không khỏi thấy xấu hổ.

Khương Hà Nhi rời khỏi bồn tắm, cô đem khăn lau khô người. Mở vào trong túi đồ anh đưa:

"Thứ gì vậy chứ?" Cô mang đồ trong túi ra, khó có thể không đỏ mặt.

Lê Tử Trung nói đó là bộ đồ ngủ cơ mà! Anh lại muốn cô mặc thứ này?

Cùng lúc đó Lê Tử Trung đang ở bên ngoài chờ đợi, không biết Khương Hà Nhi mặc bộ đồ ngủ đó lên sẽ thế nào? Trong đầu đã xuất hiện một loạt tưởng tượng về thân hình xuất sắc của cô gái nhỏ.

Cánh cửa phòng tắm mở, Khương Hà Nhi bước ra, khuôn mặt đỏ ngại ngùng. Trên người cô là một chiếc váy ngủ, nhưng chiếc váy ngủ này không bình thường.

Chiếc váy ren màu trắng mỏng trong suốt, nhìn xuyên thấu hết thân thể Khương Hà Nhi, đường nào ra đường nấy. Phần che ngực cũng là xuyên thấu nhưng cứng hơn chút, có thể thấy rõ hai nhũ hoa nhỏ xinh hồng hồng, lộ ra nửa bầu ngực và khe ngực sâu hun hút mờ ảo.

Váy ren trong suốt phủ đến bờ mông căng tròn của Khương Hà Nhi, vòng eo nhỏ lộ rõ. Quần lót cũng rất độc đáo, hai bên có sợi dây buộc, tất cả chỉ có một hình tam giác nhỏ che đi phần mu tinh tế, phần cánh hoa mập mạp không có gì bao bọc đã có vài sợi lông tơ chui ra. Bộ đồ ngủ thiếu vải đến đáng thương.

Quả đúng mặc như không mặc!

Lê Tử Trung không khỏi bất ngờ, thật đẹp, thật kích thích thị giác người ta. Cô mặc lên đẹp hơn những gì anh tưởng tượng. Tuy là mặc như không nhưng cảnh tượng này khiến người ta muốn nhìn mãi, hút hồn anh.

Khương Hà Nhi đỏ mặt, cả cơ thể lộ liễu phơi bày. Thà cô không mặc gì đứng trước mặt anh, mặc thế này đúng là xấu hổ cực độ. Nhưng cô nghĩ nó có thể che phần nào mới mặc lên, ai ngờ lúc mặc vào mới thấy nó không che được gì, còn khiến con mắt của tên háo sắc nào kia nhìn chằm chằm cô đói khát hơn cả lúc cô không mặc đồ.