Ngày hôm sau, bác Lăng giữ lời muốn đưa Khương Hà Nhi xuống vườn ngắm hoa. Với hành động của bác Lăng, thím Vân đó luôn đứng ra ngăn cản.
"Tránh ra!" Lăng Diệp cau mày lạnh lùng phát ra hai từ.
Khương Hà Nhi đúng là bị thím Vân làm cho tức giận. Hôm qua nhân lúc cô đi ngủ bà ta lén ăn hết đĩa bánh hạt dẻ cô yêu thích, đã vậy không chừa cái nào, còn dám nói cô không ăn thì để bà ta ăn, cô vẫn còn chưa tính toán. Vậy mà hôm nay đã chặn đường cô và bác Lăng.
"Thím Vân, nếu thím còn không tránh, tôi sẽ mách với Lê Tử Trung thím không chăm sóc tốt cho tôi"
Lần đầu tiên Khương Hà Nhi lên tiếng phản bác bà ta, nhưng đầy sát thương. Nếu Khương Hà Nhi mách thật không cần nghĩ cũng biết thiếu chủ tin ai. Thím Vân không tình nguyện tránh sang một bên. Thấy quản gia Lăng đã đẩy Khương Hà Nhi đi xa còn không quên liếc mắt đầy xấu xa. Bà ta cũng không biết trong phòng có camera mà chễm chệ ngồi ra sofa, tùy tiện ăn đĩa bánh trên bàn không cần kiêng nể ai, hành động vô cùng xấu xí.
Khương Hà Nhi xuống vườn hoa, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp nơi, mang theo vị ngọt nhẹ. Cô nhìn bươm bướm bay lượn, đậu trên một bông hoa. Hoa trong biệt thự và bướm đẹp hơn nhiều so với nơi này, nhưng cô vẫn không thích bằng. Ít ra ở đây không khí tự do chân thật hơn.
Cô nhìn một bông hoa có màu xanh dương, hoa 5 cánh nhỏ nhỏ:
"Bác Lăng, hoa này tên là gì?" Bông hoa này trong vườn hoa biệt thự không có, cô cũng chưa từng thấy.
Bác Lăng cũng không biết, mấy loài hoa này ông vốn không tìm hiểu.
Bất chợt một giọng nói nhỏ nhỏ dễ thương cất lên:
"Chị ơi, đó là hoa lưu ly. Mẹ em nói hoa lưu ly dành tặng cho cô gái xinh đẹp nhất"
Khương Hà Nhi nhìn sang, vậy mà lại là một đứa bé trai dễ thương. Đứa trẻ tiến đến, tự mình hái hoa lưu ly tặng cho cô:
"Chị gái xinh đẹp, tặng chị!"
Gặp đứa bé dễ thương này tâm tình Khương Hà Nhi tốt lên rất nhiều, cô mỉm cười nhận hoa, hóa ra thằng bé cho rằng cô xinh đẹp nhất sao?
"Vậy tức là chị xinh đẹp hơn mẹ em sao?" Cô cố tình nói đùa, trước giờ cô luôn thích trẻ con.
"Chị và mẹ em đều là người xinh đẹp nhất!"
Khương Hà Nhi không ngờ đứa bé này lại trả lời lưu loát vậy. Cô xoa máu tóc nó:
"Dễ thương quá đi! Cho chị ôm một cái được không?"
Bác Lăng cũng bị đứa bé dễ thương trước mắt làm xao động, chỉ là thắc mắc sao đứa bé này có thể xuất hiện ở đây?
Khương Hà Nhi mới phát hiện ra chân mình không thể di chuyển, nhưng mà không sao:
"Đợi lâu quá" Cô giơ tay bắt được bé con, để thằng nhóc ngồi trên đùi mình.
"Tiểu thư, chân cháu..." Lăng Diệp lo lắng
"Không sao ạ, chỉ là không thể di chuyển, chứ ngồi thế này không đau" Cô nhẹ nhàng vỗ về đứa trẻ trong lòng: "Chị ôm được rồi nhé!"
Lúc này Tề Minh chạy đến, lại thấy Khương Hà Nhi đang chơi cùng đứa bé, thấy cô cười đùa khác với mọi hôm. Không ngờ cô tiểu thư kiêu căng này cũng có thể thân thiết với một đứa trẻ lạ mặt, chính vì hành động này anh cũng nhìn cô khác chút:
"Tề Tề, cháu lại chạy lung tung rồi!" Anh bước đến, không vội giành lấy đứa nhỏ trong tay Khương Hà Nhi, thấy cô bế đứa trẻ, anh với cương vị là bác sĩ trị liệu cho cô cũng nên quan tâm: "Khương tiểu thư, chân cô không sao chứ?"
Khương Hà Nhi tâm tình tốt tự nhiên không tính toán chuyện cũ với Tề Minh:
"Cảm ơn anh, chân tôi không sao. Hóa ra đứa trẻ này tên Tề Tề" Cô cười
Khương Hà Nhi bình thường xinh đẹp cười lên càng tăng phần tuyệt sắc. Tề Minh hiếm khi thấy cô cười, trước sự xinh đẹp khác lạ nên ngây ra một hồi, anh cũng đáp:
"Đứa bé này là con trai của chị gái tôi, chị tôi cũng là bác sĩ trong bệnh viện"
"Vậy à, Tề Tề thật sự rất dễ thương" Cô nhéo má đứa bé
Tề Minh thở dài trước cháu trai nghịch ngợm:
"Mẹ đang tìm cháu, mau quay về thôi!"
Tề Tề thích được Khương Hà Nhi ôm nhưng lại sợ cậu mình nên đành để cậu bế mình đi. Trước khi rời đi còn không quên vẫy tay tạm biệt cô. Khương Hà Nhi cũng vẫy tay chào lại, Tề Tề thật dễ thương ngoan ngoãn, lâu lắm rồi cô mới có loại cảm xúc vui vẻ chân thực này.
Chiều hôm đó, Khương Hà Nhi yên vị nằm trên giường để Tề Minh thay băng, đến công đoạn này cô không dám động bậy, sợ đau.
Thay xong băng cũng rất gian nan:
"Chỉ cần cô nghe lời chăm sóc tốt, chân sẽ mau lành" Tề Minh để lại lời nhắc theo quy trình định rời khỏi
Khương Hà Nhi vội vươn tay, nhanh chóng kéo được bàn tay anh:
"Bác sĩ Tề, cái đó...Tề Tề..." Cô vẫn là không biết làm sao để nói hoàn chỉnh một câu, cô thật sự muốn gặp thằng bé đó.
Thím Vân ở bên cạnh cau mày, Lê Tử Trung đã dặn Khương Hà Nhi không thể có chút thân mật nào với tên bác sĩ này. Bà ta chưa kịp làm gì Khương Hà Nhi đã buông tay trước:
"Cô muốn gặp Tề Tề cũng được, chơi với trẻ con cũng tốt. Ngày mai tôi đưa thằng bé đến"
Thấy Tề Minh đáp ứng Khương Hà Nhi vui vẻ nói lời cảm ơn. Qua biểu cảm của cô, Tề Minh thấy vị tiểu thư này thật sự thích cháu trai anh, dù sao thằng nhóc kia đến đây cũng không có gì làm, để Khương Hà Nhi trông giúp cũng tốt.
Tề Minh rời đi. Với việc Khương Hà Nhi muốn gặp một đứa bé, bác Lăng không quan tâm sâu sắc, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ.
"Đúng rồi tiểu thư, thiếu chủ nói muốn nói chuyện với cháu" Bác Lăng đưa cho cô một cái laptop: "Laptop này chỉ có một tần số, cô chỉ cần mở ra là có thể thấy cậu ấy"
"Sao lại có cả cái này ạ?" Khương Hà Nhi tò mò, trước đây anh có đi vắng khoảng nửa tháng cũng không để lại thiết bị liên lạc.
"Thiếu chủ sợ cháu nhớ cậu ấy nên đã chuẩn bị trước"
Cô nhận lấy, Lê Tử Trung cũng thật tự luyến. Để có cô không gian riêng bác Lăng liền ra ngoài. Còn thím Vân không hiểu gì, vẫn đứng trơ trơ đó, muốn xem cô có mách lẻo gì không. Khương Hà Nhi nhìn ra tâm tư của người này. Cô vừa khởi động laptop vừa nói:
"Thím còn đứng đây lẽ nào là muốn nghe tôi nói chuyện với Lê Tử Trung?" Khương Hà Nhi liếc bà ta, Lê Tử Trung lúc nói chuyện vẫn hay dùng mấy từ ngữ ở trên giường ra trêu chọc cô, sao có thể để người ta nghe?
Thím Vân mặt mày nặng nhọc ra khỏi phòng, Khương Hà Nhi thầm khinh bỉ, cô lại nhìn màn hình, thật sự chỉ có một tần số, đang kết nối rồi! Hôm nay tâm trạng cô tốt hơn bình thường, thật sự không muốn gặp Lê Tử Trung. Nhưng cô có lựa chọn sao?
Ngay sau đó Lê Tử Trung xuất hiện trên màn hình, giọng nói vang lên:
"Được quản gia Lăng mang ra vườn hoa, tâm trạng em tốt lên không ít"
Khương Hà Nhi không biết nói gì hơn, ban đầu vui, thấy anh thì không vui nữa:
"Đúng là vui. Tử Trung, khi nào anh về?" Khương Hà Nhi không biết mình còn sống thoải mái thế này bao lâu.
"Độ 1 tháng nữa, em không nhớ anh nữa sao?" Lê Tử Trung nhớ rõ, trước đây cô cách anh 10 ngày liền bám riết anh. Anh là đang nhớ cô muốn chết, nhưng chỉ có thể nói chuyện với cô thế này.
"Nhớ, tất nhiên là nhớ anh" Khương Hà Nhi giả vờ đáp, mấy ngày ở đây không có anh, cô cũng không cô đơn, còn được mang ra ngoài ngắm hoa, chơi cùng Tề Tề.
Nghe cô nói nhớ mình, Lê Tử Trung cũng vui lên. Giây tiếp theo cô hỏi:
"Anh đang ở nơi nào?"
Khương Hà Nhi nhìn ra căn phòng anh ở vô cùng tối, chỉ có ánh đèn.
Lê Tử Trung ngồi trước màn hình nói chuyện với cô trông bình thường hết sức nhưng căn phòng này thật sự là mớ hỗn độn. Anh đang dùng khăn lau sạch vết máu trên tay, phía trước các vệ sĩ đang lôi từng thi thể ra ngoài, mang đi xử lý. Máu đỏ tràn lan trên sàn, kích thước thị giác người ta, một mùi tanh nồng đậm.
"Anh chỉ là vừa giải trí một chút, rất vui. Nhưng sẽ không để em biết là trò gì đâu"
Lê Tử Trung cũng giống các gia chủ đời trước, cực kì thích mùi máu tanh, coi giết người là thú vui. Mấy thi thể trong phòng chính là gián điệp do băng đảng đối thủ cài vào, chính tay anh đã xử lý họ.
Vệ sĩ đi theo đều kinh sợ dáng vẻ của Lê Tử Trung, vừa nãy lạnh lùng giết người không chớp mắt giờ lại ngồi nói chuyện với người bên kia, điệu bộ hết sức cưng chiều. Bọn họ cảm nhận được Lê Tử Trung còn tàn bạo hơn những gia chủ kia.