Phía bên cạnh khu vùng núi với vòm trời vời vợi, trải dài xuống bên dưới hàng cây cao đang không ngừng đung đưa theo nhịp gió xào xạc. Như được chuẩn bị trước, những lần di chuyển xuống bên bậc thêm bên dưới, ánh đèn dưới chân lần lượt thắp lên, di chuyển đến đâu cũng đều lung linh như muốn dẫn dắt đưa con người chìm vào vùng trời mới.
Lộ Tĩnh được nắm lấy bàn tay, cứ mỗi lần di chuyển, trái tim không ngừng hồi hộp khi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Xung quanh tỏa hương thơm ngát của các cánh hoa tung bay hòa vào không khí se lạnh của khu vực núi, thành công tạo nên khung cảnh hoàn mỹ và không gian thơ mộng.
Trải qua bao nhiêu thứ, Lộ Tĩnh lần đầu mới thật sự trải nghiệm được sự hạnh phúc này. Cô bỗng chốc chẳng muốn quan tâm đến những thứ trước đây, hạnh phúc bản thân do mình nắm trong tay, chỉ cần tin tưởng vào trước mặt là được.
Lộ Tĩnh nghiêng đầu, khẽ nở nụ cười với Mặc Kỳ Dực. Từng lọn tóc tung bay dưới nền trời, chân váy lưa thưa rung rinh trên từng bước chân, bờ vai mảnh mai trắng mềm. Bồng chốc Mặc Kỳ Dực cảm thấy rằng, cô thật sự chính là một vưu vật trời ban, hơn hết thảy những thứ viễn cảnh bên ngoài cô.
"Anh yêu em, rất yêu em.".
Lời nói này, khiến trái tim cô gái nhỏ run lên.
Kiêu ngạo như Mặc Kỳ Dực. Cả đời này, chỉ nguyện quỳ dưới chân cô mà thôi. Chỉ có thể là cô, mới là người khiến hắn tình nguyện đến mức đánh đổi mạng sống như thế.
"Mặc Kỳ Dực, quá khứ đôi ta không nhắc lại. Tương lai sau này, mong anh có thể cùng em."
Đi thẳng xuống dưới từng bậc thềm, đối diện trước mặt là một ngôi nhà nhỏ. Toàn bộ, sớm đã được Mặc Kỳ Dực lên kế hoạch từ lâu. Cô gái nhỏ lại gần, liền được người đàn ông thẳng tay kéo vào bên trong.
Lộ Tĩnh chầm chậm bước vào, căn phòng rất nhỏ, vừa đủ sự ấm áp, nến thơm, giường ngủ với đầy cánh hoa trải phía trên. Cô gái nhỏ ngạc nhiên nhìn, bỗng chốc một lùi dần xuống, liền chạm vào cơ thể cứng rắn từ phía sau cản lại.
Bàn tay người đàn ông khẽ vươn lên, siết lấy vòng eo nhỏ, cúi xuống hôn đôi môi mềm mại, mang đầy vẻ nâng niu. Mà lần này, Lộ Tĩnh chỉ hơi run lên, dường như cũng không hề phản kháng.
Cô, vẫn cứ yếu ớt như thế trong vòng tay hắn. Càng dâng lên, sự ham muốn sớm đã kiềm chế từ lâu.
Dưới màn đêm cùng ánh sáng ít ỏi, đôi mắt người đàn ông vẫn cứ sâu hun hút như thế. Dịu dàng bế cô lên, dịu dàng hôn, rồi cứ thế nhẹ nhàng dẫn dắt.
Lộ Tĩnh biết, đã đến mức này thì người đàn ông này muốn gì. Nhưng vẫn không tránh được sự run rẩy nhẹ, sau năm năm không làm loại chuyện này, mọi hành động của cô từng chút đều rất rụt rè, không kiềm nén được sự run rẩy.
Bàn tay người đàn ông vuốt va trên da thịt mềm mại, tham luyến ngửi lấy mùi hương thuộc về riêng cô. Ngón tay muốn tiến vào sâu, Lộ Tĩnh vội vàng đưa ra, ngăn lại.
giọng nói nhìn người đàn ông, mềm nhũn lại van xin, càng cơ hồ muốn đem chính hắn đi thiêu đốt.
"Dực... nhẹ thôi được không?"
Mặc Kỳ Dực nhìn gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, chỉ vì câu nói vô thức này ham muốn đột ngột tăng nhanh mất kiểm soát. Nhưng rồi chỉ để chính bản thân cố gắng lắng xuống thứ cảm xúc này. Bởi lần đầu trải nghiệm giữa cả hai không tốt, khi ấy đối với cô không nâng niu, còn hiện tại thì khác, người trước mặt hắn chính là món báu vật trân quý nhất trên trần gian này.
Mặc Kỳ Dực cúi người, vuốt ve đôi môi mềm mại, lại khẽ cắn vành tai nhỏ dây dưa.
"Nói yêu anh đi, anh chắc chắn sẽ nhẹ."
Người đàn ông này, là đang muốn nhân cơ hội để dụ dỗ, nhưng ngón tay từ lâu sớm đã vượt quá giới hạn rào cản trêu chọc, lướt trên nơi mềm mại ẩm ướt khiến cô gái nhỏ không ngừng cong lên.
"Nếu không chơi xấu, biết bao giờ mới nghe được em nói?"
Lộ Tĩnh đối với loại chuyện này, từ trước đến giờ đều rất yếu ớt, cho dù là gì đi chăng nữa, cô cũng chưa từng chủ động. Nếu Mặc Kỳ Dực không nhân lúc này để nghe, thì không biết đến bao giờ cô sẽ nói.
Chỉ còn lại, tiếng thở dốc như liều thuốc dược mạnh mẽ nhất.
Đôi môi nhỏ khẽ hé, như một giai điệu từ tính vang lên khiến Mặc Kỳ Dực cho dù trải qua cả đời chắc chắn cũng không thể nào quên được.
Cô nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy nhu tình, mềm mại như nước xuân trong vắt, ngọt ngào lên tiếng.
"Em yêu anh!"
"Làm vợ anh, sinh con cho anh. Em, sẽ chỉ mãi là của riêng anh thôi."
Bàn tay khẽ vồ về bả vai nhỏ nhắn mảnh mai không ngừng run rẩy dưới sự tấn công mạnh mẽ của hắn.
Cả đời này, gặp được em vẫn là điều may mắn nhất.
Không có em, có lẽ anh cũng chẳng biết được ánh sáng từ đâu đến, chẳng biết được sự ngọt ngào em mang tới, để rồi dần dần khiến anh thay đổi chính bản thân.