Chiếm Hữu Không Kiểm Soát

Chương 46: Thật sự chán ghét



Lộ Tĩnh vẫn cúi gằm mặt, dường như không định ngước nhìn. Nhưng cô đoán được với nhan sắc và vóc dáng mê người của Nhậm An, giọng nói ngọt ngào như thế, là một người đàn ông thì sao có thể bỏ qua được.

Chỉ là, khi Nhậm An tiến lại gần đã bắt gặp ánh mắt lưỡi dao đăm đăm nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của Mặc Kỳ Dực thì đôi chút hoảng sợ. Người đàn ông vẫn rất ung dung, nhưng biểu cảm như sóng ngầm đằng sau dần nổi lên, bắt đầu châm điếu thuốc lên. Lần nữa ngẩng đầu, đã là một phong thái dọa người.

“Đừng cho rằng những bài báo giữa tôi và cô được dựng lên thời gian qua thì tôi lại không biết. Đã là người bên cạnh tôi, cái gì cũng nên có chừng mực, càng đi quá giới hạn, những thứ cô có được, tôi không ngại lấy lại từng chút một. Còn bây giờ, kết thúc chính là kết thúc!”

Đây là một lời đe dọa. Cũng là động thái cho việc Mặc Kỳ Dực chuẩn bị vứt bỏ một người đi. Chẳng qua là lẽ thường, xung quanh người đàn ông, những nữ nhân bị ném đi vốn cũng không ít ỏi gì.

Nói đoạn, nhìn về hướng trợ lý Quang liền ra lệnh.

“Tiễn người đi.”

Hôm nay, Mặc Kỳ Dực vẫn còn một ít sự kiên nhẫn. Không còn hứng thú để tiếp tục cùng Nhậm An. Vốn dĩ mối quan hệ trước kia đã kết thúc từ rất lâu, bởi bản tính của hắn không hề thích những nữ nhân quá lớn phận và đầy tính toán mưu mô như thế, chỉ là không nghĩ nơi đây Nhậm An còn cả gan lên phòng kiếm hắn. Nếu đã cả gan như thế, những thứ từ cô hắn cũng không ngại lấy lại.

Nhậm An lặng người một lúc, liền bị trợ lý Quang lôi kéo rời khỏi phòng. Cô ả tới đây dù không muốn cũng phải rời đi, bởi dự án hợp đồng nhãn hàng thời trang nổi tiếng đã bị lấy lại, nếu còn ngoan cố, Mặc Kỳ Dực thật sự có thể đạp đổ lấy hết những thứ xung quanh cô ta. Kể cả danh tiếng ngôi sao lớn như hiện tại.

Đây là chuyện thể hiện cho việc, leo trụ mà bám không vững, một ngày cũng có thể bị trượt tay mà ngã đau.

Người rời đi, Lộ Tĩnh trông thế cũng muốn xoay người lẻn theo. Nhưng khi này Mặc Kỳ Dực đã bắt đầu cau mày, lớn giọng gọi cô.

“Ở lại, em đi đâu?”

Lộ Tĩnh cắn cắn môi trốn tránh, cô đoán được là gọi mình, trợ lý Quang bước ra ngoài nhìn cô không kiêng nể đóng cửa lại.

Trình Thâm lẫn Cẩn Nghiêm ngồi chiếc ghế cách đó không xa, như thể xem trò vui. Lần trước khi thấy Mặc Kỳ Dực muốn lựa một cô gái trông non nớt, xem ra lần này khi thấy Lộ Tĩnh, họ cuối cùng cũng đã biết được hình mẫu là từ đâu ra.

Lần đầu có người được kêu đến gặp đại thiếu gia của tập đoàn Đế Đô xuyên quốc gia mà còn bày ra trạng thái sợ hãi như thế. Trong khi với những nữ nhân khác, đây chính là cơ hội ngàn vàng để kiếm miếng ăn. Biết đâu được lọt mắt, lại có thể một bước lên mây dễ như trở bàn tay.

“Đi lại đây.” Mặc Kỳ Dực lần nữa ra lệnh.

Lộ Tĩnh quay đầu, căn phòng hiện tại còn ba người. Cô bỗng chốc lại mong muốn được như Nhậm An, sớm muộn cũng bị Mặc Kỳ Dực vứt bỏ như thế.

Mặc Kỳ Dực nhìn cô từ trên xuống dưới, thu gọn mọi biểu cảm. Ánh mắt người đàn ông trầm lắng, khói thuốc trên tay mập mờ phủ khắp căn phòng, hắn liền dụi rồi đặt xuống gạt tàn được làm bằng thứ đá xa xỉ.

Không ngó đến lời Mặc Kỳ Dực, Lộ Tĩnh vẫn đứng rất xa.

“Không biết ngài Mặc kêu tôi đến là vì gì.”

Người đàn ông nhướng mày, hắn nhận ra bản thân đối với cô lại có sự dung túng như thế. Bình thường với những nữ nhân khác, bản thân có lẽ đã sớm đá đi rồi.

Trình Thâm lẫn Cẩn Nghiêm đứng từ phía xa, theo sau Mặc Kỳ Dực nhiều năm như vậy. Những nữ nhân vây quanh đều muốn thân cận, còn với cô gái nhỏ này lại né tránh, nhìn kiểu gì cũng không thấy diễn, là một bộ dạng thật sự chán ghét.

Mặc Kỳ Dực nhìn cô một lúc, ánh mắt cứ thế chăm chăm, sau cùng mở chiếc laptop lên. Một bản hợp đồng đại diện lớn, người đàn ông chống cằm, liền lên tiếng dụ dỗ.

“Bản hợp đồng dự án làm người quảng bá của hãng nước hoa MFK, em có muốn hay không?”

MFK Baccarat Rouge, là một hãng nước nổi tiếng xa xỉ vô cùng. Một dự án nhỏ, số tiền cũng rất nhiều. Lộ Tĩnh ngẩng đầu như có vẻ không tin. Nhưng rồi, lần nữa từ chối việc này. Cô không muốn nhận quá nhiều thứ ân huệ lớn lao từ hắn, nó chỉ càng làm bản thân cảm nhận đây là một gánh nặng chứ không hề tốt đẹp gì.

“Không thưa ngài.”

Thẳng thừng từ chối.

Cẩn Nghiêm lẫn Trình Thâm cảm nhận thấy không gian áp bức, liền vội vàng rời đi. Căn phòng hiện tại, chỉ còn vỏn vẹn cô và hắn.

Một sự âm trầm đến mức nặng nề trong căn phòng hiện hữu.

Lộ Tĩnh ngẩng đầu, đối diện với đôi con ngươi đen nhánh, cảm xúc của người đàn ông này, thật sự rất khó nắm bắt, như thể mò kim đáy bể vậy.

Mãi lâu sau, Mặc Kỳ Dực liền nhếch cao khóe môi. Vươn ngón tay, bắt đầu ngoắc cô lại.

Có phải hắn nên dạy cho cô biết, phản kháng lại hắn là không thể hay không? Có muốn rời đi, mơ cũng đừng nghĩ tới.