Người đàn ông nhìn cô gái nhỏ trên giường, sau câu nói chỉ thấy trên gương mặt hắn âm u chẳng rõ đang nghĩ gì.
Không thể phủ nhận lời của Lộ Tĩnh nói là sai. Bình thường với cái tính kiêu ngạo của hắn, không nữ nhân này cũng nữ nhân khác. Chính hắn cũng chẳng hiểu vì cái lý do gì giờ lại tốn tâm tư thời gian trên người cô gái vô dụng này.
Chỉ thấy Mặc Kỳ Dực vươn tay, lấy ra một hộp thuốc nhỏ. Ánh mắt đầy vẻ sâu xa nhìn lên người Lộ Tĩnh, trực tiếp đưa bàn tay luồn vào đồi chân thon dài. Trông vậy Lộ Tĩnh hoáng hốt ngăn lại đầy để phòng, kết quả Mặc Kỳ Dực đã đẩy ra.
"Ngài muốn làm gì?"
Mặc Kỳ Dực nhướng mày, không mấy để tâm vén chiếc váy. Giọng nói sỗ sàng vang lên.
"Thấy cũng đã thấy, có che cũng vô dụng."
Lộ Tĩnh nghiêng đầu, không cản được bàn tay thô ráp của người đàn ông đang vén lớp váy lên cao, cô bất lực nghiêng đầu sang một bên. Trong lúc còn thẫn thờ, ánh mắt thoáng vô hồn đã cảm nhận bàn tay thô ráp chạm lên da thịt non mịn khiến cô rùng mình.
Nhìn bộ dạng hoảng loạn đó, Mặc Kỳ Dực cuối cùng cũng rủ chút lòng thương xót. Người đàn ông cất giọng lên tiếng mà an ủi.
"Ngoan, tôi không làm gì em."
Lộ Tĩnh im lặng, lời nói khiến cô càng thêm nghi ngờ. Cô cắn môi, vài giây sau đã cảm nhận thứ nước mát lạnh chạm lên hai bên đùi mịn, một mùi thuốc thoang thoảng hiện lên. Cô hơi ngửa đầu, phía sau đã là lồng ngực rắn chắc va vào, vòng tay siết lấy cơ thể. Một tay kia vẫn đưa xuống bên dưới, chạm lên nơi u cốc mềm mại.
Biểu cảm gương mặt Lộ Tĩnh biến hóa liên tục, cho đến khi vẫn là thứ nước mát lạnh ươn ướt cùng mùi thuốc vang lên. Cô gái nhỏ cắn chặt răng, xong xuôi người đàn ông ôm chặt, vùi đầu vào mái tóc mềm mại như nước, liền tùy tiện ném hộp thuốc sang một bền.
Người đàn ông quả thật không làm gì, hơn thế hình như còn bôi thuốc.
Lộ Tĩnh vươn tay trong lòng tràn đầy sự nghi ngờ, đã bị người đàn ông bắt lại. Hắn nghiêm giọng mà nhắc nhở.
"Nằm yên ngủ đi."
Cũng hơn một ngày Lộ Tĩnh ngủ mê mệt, đêm qua Mặc Kỳ Dực đã thật sự ngồi bên cạnh cô không ngủ suốt một đêm. Dáng vẻ bày ra không quan tâm, nhưng hành động lại là thứ phản ánh thực chất nhất. Ngay cả khi ngồi trên ghế canh chừng, cứ hể một động tĩnh nhỏ người đàn ông lại hoảng hốt bật dậy chỉ để xem xét xem cô có làm sao hay không.
Dường như vẫn còn bị sự mệt mỏi hành hạ, cô gục xuống, cũng mặc kệ bên cạnh Mặc Kỳ Dực. Sự đau đớn nơi đại não truyền đến, Lộ Tĩnh cảm nhận lồng ngực rắn chắc bên cạnh, cô cũng dần chìm vào mệt mỏi mà thiếp đi.
Lần này không chỉ đơn thuần là ngủ thiếp đi. Lộ Tĩnh mê man, gần như hai ngày sau mới tỉnh dậy.
Thời điểm trời bên ngoài tương đối sáng, cô gái nhỏ nghiêng đầu ngồi dậy, thoát khỏi tấm chăn mềm mại. Bên cạnh là một người hầu đang điều chỉnh lại bình hoa bên cạnh giường.
Người hầu nhìn Lộ Tĩnh một lúc, trên ánh mắt xuất hiện vẻ khác thường. Dẫu sao việc ông chủ đem về một người phụ nữ, còn để lại chăm sóc, nhìn kiểu gì cũng dần sinh ra sự bàn tán khắp nơi biệt thự. Người làm nơi đây, hiển nhiên ai cũng nhìn ra điều khác lạ này.
"Cô đã hôn mê hai ngày rồi. Còn ở lại phòng ông chủ suốt thời gian này. Đúng là lớn gan."
Trong lời nói một phần nhắc nhở, nhưng hơn hết vẫn là cảm thán sự bao dung của Mặc Kỳ Dực đối với người con gái này.
Lộ Tĩnh ngạc nhiên nhìn người hầu bên cạnh. Cô gái nhỏ không quan tâm về sau, chỉ ngạc nhiên khi nhận ra kể từ lần ngủ thiếp đến giờ đã là hai ngày. Vội vàng bước xuống giường, khi này người hầu đã chỉ về bộ váy trắng từ phía xa.
"Thay đồ rồi trở xuống, cô hiện giờ mặc chiếc váy ngủ không khác gì quấn khăn đâu."
Khoảnh khắc Lộ Tĩnh rời khỏi phòng, bên ngoài cả một dãy vệ sĩ đứng canh gác. Vóc dáng người nào người nấy uy nghiêm, Lộ Tĩnh không quan tâm, theo hướng cầu thang mà rời xuống.
Vừa đi đến hướng cầu thang rộng lớn, đã nhìn thấy khung cảnh dùng bữa ôn hòa của Mặc Kỳ Dực cùng với Hạ Tử Uyên. Người đàn ông dường như đang làm việc, bộ dáng thẳng tắp nghiêm nghị, ngón tay thon dài đẹp đẽ đang gõ lấy bàn phím, không còn lấy dáng vẻ như bình thường vẫn hay đe dọa khiến kẻ khác sợ hãi. Với bộ dạng này càng toát lên vẻ mị hoặc lồi cuốn kẻ khác.
Hạ Tử Uyên ngồi nơi đối diện, thỉnh thoảng đảo mắt liếc nhìn. Tầm mắt trong vô thức liếc lên hướng Lộ Tĩnh đứng nơi thành cầu thang, sự căm ghét trong ánh mắt trào ra chẳng thể che giấu nổi.
Gần như mấy ngày nay, mọi người nơi biệt thự ai cũng rõ sự chăm sóc quá mức ôn nhu của Mặc Kỳ Dực dành cho người con gái đó, dần dần cũng khiến Hạ Tử Uyên sinh ra sự ghen ghét tột cùng.
Cô ả siết lấy ly trà vừa được rót, chẳng màng đến sự tiếp xúc khoảng cách như mọi khi. Trực tiếp đứng lên, di chuyển lại gần hướng Mặc Kỳ Dực đang ngồi.
"Ngài Mặc, em nhận lời lão gia đến đây cũng đã gần một tuần rồi, khoảng thời gian này ngài vẫn không để ý đến em."
Giọng nói thoáng nhận ra sự ấm ức nũng nịu và trách móc, hoàn toàn truyền đến tai Lộ Tĩnh từ phía xa. Cô gái nhỏ không đoái hoài là bao, chậm rãi di chuyển xuống hướng cầu thang.
Mặc Kỳ Dực vẫn không ngẩng đầu nhìn, bộ dạng không một chút quan tâm, người đàn ông vẫn đang chăm chú bảng số liệu trước mặt. Trợ lý Quang đứng bên cạnh nhìn vào sự quá lố của Hạ Tử Uyên khi chủ động ngồi lại gần, vốn định lên tiếng nhắc nhở thì đã trông thấy Lộ Tĩnh di chuyển xuống.
Đến lúc này, Mặc Kỳ Dực liền rời khỏi chiếc laptop, nhìn về bóng dáng nhỏ đang muốn rời đi. Người đàn ông liền lập tức lớn giọng.