Chiến Binh Tử Thần

Chương 28: C28



Hôm sau là thứ bảy, một ngày cuối tuần đẹp trời

Vương Hâm Dao lén xem buổi phát sóng trực tiếp. của các anh chàng đẹp trai vào lúc nửa đêm nên đã ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao.

"Trần Phong lại dậy rất sớm và cãi nhau với Trương Hân Nghiên cho tới trưa, mãi đến khi đánh thức Vương Hâm Dao đầu tóc rối bời mới tính là kết thúc,

Giao hàng không có ngày nghỉ, sau khi thay quần áo giao hàng, Trần Phong lại đi làm.

Trương Hân Nghiên cũng rất chuyên nghiệp, lại bắt đầu giải thích nghỉ hoặc đối với các câu hỏi của Vương Hâm Dao.

Vừa đến cuối tuần, Trần Phong đưa đồ ăn bên ngoài lại tương đối theo quy tắc, Phật hệ, nhận đơn đặt hàng chỉ là thứ yếu, trọng tâm chính là ngắm người đẹp,

*Phật hệ có thể định nghĩa là “Thế nào cũng. được, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, vạn sự tùy duyên.

Mà đi đâu ngắm người đẹp như thế nào, cũng cần có những lưu ý.

Muốn ngắm những cô gái thuần khiết và xinh đẹp thì nhất định phải đến thành phố đại học!


Các người đẹp ở đây không chỉ trẻ đẹp mà còn non nớt, toát lên khí chất trẻ trung trong sáng, luôn có thể làm cho tâm tình người ta thoải mái như gió xuân.

Nếu muốn nhìn thấy những người đẹp mặc đồ thời trang và gợi cảm, vậy đương nhiên là sẽ phải đến một số trung tâm mua sắm lớn.

Rất nhiều người đẹp đi mua sắm ăn mặc chỉn chu và táo bạo hơn, với tất chân quấn đùi đẹp, luôn có thể làm cho người ta hưng phấn như uống rượu mạnh!

Lắc lư hơn nửa ngày, nhận hơn mười đơn hàng, Trần Phong nhàn nhã ngồi trên chiếc xe máy điện nhỏ và kết thúc công việc!

" Gâu, gâu, gâu~"

Lúc vừa tới khu dân cư Lâm Nghiệp, điện thoại di động trong lòng ngực bỗng nhiên vang lên.

Hắn mở điện thoại ra xem thì thấy lại là Vương Hâm Dao gọi tới, lập tức hẳn có một dự cảm không tốt.

“Làm sao vậy?" Trần Phong vừa dựng xe điện vừa hỏi.

Vương Hâm Dao hiển nhiên rất là lo lắng, bối rối nói: "Chú Trần, không xong rồi, cô Trương bị người ta bất đi rồi!"

“Nói tỉ mỉ hơn đi, bị ai bát?" Trần Phong nhíu mày.

Vương Hâm Dao có chút mơ hồ: "Tôi cũng không biết, chỉ nghe thấy hiệu trưởng trường học gọi cho cô Trương, bảo tạm thời đình chỉ công tác của cô ấy, nhưng mà một lúc sau, có năm người mặc đồ đen tới, trông cũng không phải người tốt, hình như tên căm đầu nói muốn mang cô Trương đến KTV Túc Tinh để. giải quyết chuyện gì đó!"

“KTV Túc Tinh? Được, tôi biết rồi, cô ngoan ngoãn ở nhà đừng chạy lung tung!"

Trần Phong cúp điện thoại, tăng tốc độ xe lên mức tối đa, xem ra là Dương Vĩ đứng phía sau mọi chuyện.

“KTV Túc Tinh này, nghe tên đã biết là cha của Trương Hân Nghiên mở”

Đưa Trương Hân Nghiên tới đó, tám phần là Dương Vĩ gây áp lực cho cha Trương Hân Nghiên, muốn trực tiếp xử lý việc này.


Ôi chao, lần này thì vui rồi!

“Bắt lấy anh ta cho tôi!”

Trần Phong đang định quay xe lại thì đột nhiên, bảy tám người đàn ông từ cửa khu dân cư Lâm Nghiệp bước ra.

Bọn họ bày ra khí thế hung hăng bao vây Trần Phong!

Trong hành lang mờ mịt, thỉnh thoảng có những người phụ nữ ăn mặc hở hang đi qua cười n

Hai bên đều là phòng KTV, tiếng hú hét liên tục vang lên.

Trương Hân Nghiên đi theo sau một người đàn ông trung niên, cô ấy cau mày, rất hiển nhiên là không thích không khí nơi này.

Vốn dĩ cô ấy không muốn đến, nhưng lại biết được Dương Vĩ và Đường Hùng đều ở đây để giải quyết chuyện ngày hôm qua, nếu không đến thì sẽ phong tỏa KTV của cha.

Nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này cuối cùng vẫn phải giải quyết, có cha ở đây, ít nhiều cũng có chút sức. mạnh, cho nên cô ấy mới tới.

Thực ra người đàn ông trung niên là chú của Trương Hân Nghiên, Từ Thiên Thành, coi như là một trong những nguyên lão của Tú Tính hội, là một người đàn ông nói năng thận trọng.


Cuối cùng, Từ Thiên Thành đẩy cửa một phòng.

riêng sang trọng nhất, bên trong vang lên một tiếng hát lạc điệu vô cùng khó nghe.

Người hát chính là Dương Vĩ!

Nhìn thấy Trương Hân Nghiên đi vào, anh ta buông micro xuống, cười nham hiểm và không ngừng. đánh giá Trương Hân Nghiên.

Hôm nay Trương Hân Nghiên mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt, tất chân màu đen ở trong giày cao gót thủy tinh, xinh đẹp đến mức Dương Vĩ suýt chảy. nước miếng.

Trương Hân Nghiên vẫn cau mày và dùng ngón trở tay phải

Bên trong không khí ngột ngạt và có mùi khó chịu!

Ánh đèn càng tối hơn, ước chừng có bảy tám tên đàn ông to lớn đứng ở một bên.

Có ba người đàn ông ngồi trên ghế sofa ở giữa, cùng với hai nhân viên rót rượu hở hang!