Toàn bộ căn phòng dường như bị ngạt thở, đông cứng trong khung cánh khó tin đó!
Trước mặt hơn chục cảnh sát, Trần Phong không chút lưu tình, đã khoét một lỗ trên đầu Dương Vĩ
Điều này thật sự là quá kiêu ngạo và độc đoán, điên rồ, điên rồ không thể đo lường được.
Sau khi làm ra chuyện kinh hoàng này, bản thân Trần Phong cũng rất bình tĩnh, như thể vừa làm một chuyện cực kỳ bình thường!
Trương Hân Nghiên lập tức che miệng lại, đôi mắt mở to, đầu óc trống rỗng trong giây lát.
"Không được cử động!" Sau vài giây, mọi người trong phòng đều phản ứng lại
Đặc biệt, một số cảnh sát đứng gần Trần Phong đã vây quanh hẳn.
“Tránh ra, không liên quan tới các người!"
Với kỹ năng bi3n thái của Trần Phong, họ hoàn toàn không thể bắt được hắn, hắn đã hạ gục ba người chỉ trong vài hiệp.
Hắn không có ý làm tổn thương bất cứ ai, chỉ dùng kỹ năng của mình để khiến họ nằm xuống đất một lúc thôi!
Hành vi điên cưỡng của Trần Phong khiến một kẻ lên như Đường Hùng rất phấn khích, anh ta đá vào Dương Thuận Dân đang choáng váng và hét lên: "Bản hắn đi, chuyện gì xảy ra tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm!”
“Được, dám hành hung trước mặt tao, đúng là chán sống rồi!"
Sau khi lấy lại tỉnh thần, Dương Thuận Dân lại giơ súng lên nhưng chưa kịp bản thì một chiếc gạt tàn đã bay tới
Không sai lệch gì, chiếc gạt tàn đã đập thẳng vào. đầu anh ta khiến anh ta láo đáo.
"Mẹ kiếp!"
Dương Thuận Dân tức giận, lớn tiếng chửi bới, vừa đứng vững định quay người bản thì đã thấy Trần Phong lao tới như một cơn gió mạnh.
Tốc độ của Trần Phong nhanh đến mức hầu như. không có ai kịp phản ứng.
"Điều tôi ghét nhất là bị người ta chĩa súng vào mình!"
Trần Phong đã tiến sát Dương Thuận Dân, tay phải giương thẳng tóm lấy cổ tay Dương Thuận Dân đang cầm súng.
"Mày."
Nhìn Trần Phong ở khoảng cách gần, Dương Thuận Dân mới thực sự cám nhận được một luồng khí lạnh sắc bén.
Anh ta không khỏi nuốt nước bọt, hoảng hốt bóp cò.
Nhưng ngón trỏ tay phải vừa ấn xuống thì không bóp được, nhìn kỹ lại, ngón cái của Trần Phong đã khóa lại cò súng.
“Cái này...”
Anh ta kinh hoàng sợ hãi, nhìn vẻ mặt như cười như không của Trần Phong, một dự cảm không lành bồng dưng dâng lên trong lòng.
“Có súng là giỏi lắm à?"
Ánh mắt Trần Phong u tối, đột nhiên dùng sức, bẻ gãy cổ tay Dương Thuận Dân.
"A!"
Dương Thuận Dân hét lên đau đớn, cây súng rơi xuống, rớt thẳng vào tay trái của Trần Phong.
Cảnh tượng kinh hoàng này một lần nữa khiến cả phòng đóng băng, tất cả đều kinh hãi, Trần Phong không chỉ có sức chiến đấu bi3n thái, mà còn điên rồ, còn dám cướp súng!
"Đừng cử động, hạ súng xuống!"
Thấy Trần Phong cướp súng của Dương Thuận Dân, tất cả đều sợ ngớ ngẩn.
Cướp súng là hành động cực kỳ nguy hiểm.
Hành động của Trần Phong chắc chẵn là điên rồ, hoặc nói cách khác, là tự tìm đường chết.
Trong nhiệm vụ lần này, ngoài Dương Thuận Dân, chỉ có hai người mang theo súng
Và họ đồng loạt rút súng, chĩa vào Trần Phong!
Trần Phong vẫn híp mắt, bình tính chĩa súng vào đầu Dương Thuận Dân, nói: "Lùi, còn hai người kia, hạ súng xuống, nếu không tao bản chết thắng này!"
Tính chất vụ việc thay đổi ngay lập tức, trở thành kẻ du côn cầm súng bắt cóc con tin!
“Trần Phong..."