Trần Phong bị còng tay, hắn không hề phản kháng, một chút nào, hẳn là một công dân lương thiện, tuân thú pháp luật!
Trời đã tối, đèn neon của KTV Túc Tinh và đèn cảnh sát bên dưới bổ trợ cho nhau, rất bắt mất!
Nhiều người không biết sự thật đã tụ tập xung quanh và chỉ trích!
Có quá nhiều người bị áp giải, vì vậy Lý Đồng Châu phải huy động thêm một số người để đưa Dương Thuận Dân và những người dưới tay anh ta về thẩm. vấn trước,
Một lúc sau, hai chiếc xe cứu thương đến đưa Dương Vĩ và Đường Hùng, còn có Trương Thịnh Hào. lên xe.
Dương Tiên đang chuẩn bị đi cùng con trai đến bệnh viện, nhưng khi ông ta đột nhiên thấy Trần Phong sắp bị áp giải vào xe cảnh sát thì ông ta lập tức bước tới đó!
Khuôn mặt ông ta lộ rõ sự âm hiểm, có hơi đắc ý nói: "Một khí đã đi vào đó, đừng nghĩ đến chuyện có thể đi ra, ông đây chắc chắn sẽ tìm cách chơi chết mày!"
"Ông có tin hay không, đêm nay chắc chẩn ông sẽ đến tìm tôi, hơn nữa ông sẽ chết trước tôi!" Trần Phong. nhẹ nhàng nói, hẳn lười biếng duỗi người
“Được rồi, được lắm, vậy chúng ta cứ chờ xem!"
Dương Tiên khịt mũi hừ lạnh rồi chạy đi, lên xe cứu thương của con trai mình!
"Ôi, đại họa trên đầu mà lại không biết!" Trần Phong bất lực lắc đầu, đôi khi có một người ngu ngốc mà không thể nào tỉnh lại, cách duy nhất để người đó. tỉnh lại đó chính là chịu đau đớn!
“Trần Phong!"
Ngay khi Trần Phong chuẩn bị bước vào cửa xe, Trương Hân Nghiên ở phía xa xa đột nhiên hét to gọi hẳn một tiếng.
Khuôn mặt thanh tú không gì sánh được của Trương Hân Nghiên tràn đầy sự lo lắng và cảm xúc không thể giải thích được.
Sau khi trải qua những chuyện hôm nay, cô ấy luôn có cảm giác, cả đời này, cô ấy sẽ day dưa không dứt với người này!
“Cô gái, đừng lo lắng, nếu cô kết thúc sớm thì hãy về nhà nấu món ngon và chờ tôi!”
Trần Phong mỉm cười vẫy tay, sau đó chui vào xe cảnh sát!
Gió đêm thổi bay mái tóc dài của Trương Hân Nghiên.
Cô ấy nhìn chiếc xe chở Trần Phong đang từ từ rời đi, thì thăm: "Tôi sẽ đợi anh trở vẽ!”
Chí có cô ấy mới nghe được lời này!