Chiến Dịch Chia Tay

Chương 24



Edit: Sa

Họ xác định địa vị giang hồ xong xuôi vừa lúc ra khỏi cổng trường, đứng trước cổng, Kiều Lâm Lâm nhìn đồng hồ, vui vẻ hỏi: “Còn chưa tới năm giờ, đi đâu đây anh?”

“Đói chưa?”

Kiều Lâm Lâm lắc ly trà sữa đã uống gần hết: “Uống nhiều quá nên tạm thời chưa đói.”

Cố Chi Thu đề nghị: “Có muốn đi chơi đua xe go-kart không?”

Kiều Lâm Lâm thích ăn uống vui chơi nên vừa nghe được chữ “chơi” là sáng mắt: “Đi đâu chơi?”

“Ở khu thương mại, phải đi mấy trạm tàu điện ngầm.”

Kiều Lâm Lâm hào hứng: “Em từng chơi game đua xe go-kart rồi, không thích lắm, nhưng nếu chơi ở ngoài đời thì chắc sẽ vui lắm nhỉ?”

Cố Chi Thu mỉm cười gật đầu: “Đúng là khá vui.”

Trò chơi được học thần khen ngợi, Kiều Lâm Lâm càng thêm hứng thú, có điều cô hơi lo: “Nhưng em không biết lái xe, cũng không có bằng lái xe.”

Kiếp trước thi tốt nghiệp trung học xong, bố cô định cho cô học lái xe nhưng cô sợ tập lái xe vào mùa hè sẽ bị rám nắng nên chờ tới kỳ nghỉ đông, nào ngờ còn chưa bắt đầu nghỉ đông thì cô đã xuyên vào sách rồi. Kiếp này thì nhà quá nghèo, mục tiêu lớn nhất là nhanh chóng tốt nghiệp, nhanh chóng kiếm việc làm để nhanh chóng mua nhà thôi, đến lúc đó cả nhà cùng nhau trả nợ tiền mua nhà, có lẽ sẽ không mua nổi xe, vì vậy không có lý do để học lái xe.

Cố Chi Thu xoa đầu cô, cười nói: “Có xe dành cho hai người, anh sẽ hướng dẫn em trước để em làm quen.”

Nam thần đã nói thế, Kiều Lâm Lâm yên tâm, giơ tay nói: “Em còn câu hỏi cuối cùng.”

“Em nói đi.”

“Anh đưa em đi chơi đua xe go-kart là định tối nay không học bài à?”

Cố Chi Thu cười khẽ, hỏi ngược lại: “Em không thích à?”

“Thích.” Kiều Lâm Lâm thích quá ấy chứ, lần đầu tiên bạn trai học thần bỏ rơi thư viện yêu quý để dẫn cô đi chơi đã chứng tỏ cô có sức hấp dẫn to lớn. Khoác lấy cánh tay của nam thần, Kiều Lâm Lâm bày ra tư thế lên đường: “Đua xe nào~”

Gần trường có ga tàu điện ngầm, rất tiện, hơn năm giờ là họ đã tới câu lạc bộ đua xe go-kart.

Đây là lần đầu tiên Kiều Lâm Lâm chơi đua xe go-kart, vừa đi vào liền chấn động bởi cảnh tượng siêu ngầu, kéo tay bạn trai tò mò hỏi: “Sao anh biết câu lạc bộ này?”

“Từng tới với bạn.”

“Hồi nào?”

Cố Chi Thu đáp: “Cấp ba.”

Kiều Lâm Lâm nhớ ban nãy nam thần mua vé, anh nói anh là hội viên cao cấp ở đây nên được khuyến mãi nhưng hai vé vẫn lên tới mấy trăm tệ, phút chốc rơi giọt lệ hâm mộ: “Hồi cấp ba anh giàu vậy à?”

Thảo nào hồi cấp ba cô không biết thành phố B có câu lạc bộ đua xe go-kart, cũng không nghe bạn bè thảo luận, đó là bởi vì người xung quanh cô đều nghèo giống cô.

Cố Chi Thu cười dịu dàng: “Nếu em thích thì sau này mình sẽ thường tới đây chơi.”

Kiều Lâm Lâm lắc đầu: “Vé đắt quá, em đau tim.”

“Anh có tiền, với cũng vừa lấy được học bổng loại một.”

Tuy Kiều Lâm Lâm đã dự đoán được từ trước nhưng khi có kết quả thì vẫn rất hưng phấn, khẽ hoan hô: “Vậy là được mười lăm ngàn tệ ạ?”

“Nên là em muốn chơi thì cứ chơi thôi, đừng lo chuyện tiền nong.” Cố Chi Thu nói rất nhẹ nhàng, không khoe khoang tự mãn, tựa như khoản học bổng này không đáng giá với anh, miễn có thể làm cô vui là nó đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Không thể phủ nhận tuy Cố đại thần thoạt trông cao quý nhưng nói lời ngon tiếng ngọt rất thuận miệng, lực bạn trai bùng nổ càng khiến anh đẹp trai làm người ta không khép được chân. Có điều Kiều Lâm Lâm chỉ si mê chốc lát, lúc tỉnh táo lại thì nén đau từ chối: “Chơi một lần bay mất mấy trăm, mua thịt ăn còn sướng hơn.”

Kiếp trước Kiều Lâm Lâm là điển hình cho đứa con phá của, lên đại học, phí sinh hoạt mỗi tháng tới ba bốn ngàn tệ mà không đủ xài, tháng nào cũng về nhà ăn chực uống chực mấy lần rồi thay phiên tìm bố tìm mẹ để xin thêm tiền tiêu, đối với cô, mấy trăm ngàn chỉ là thỏi son mà thôi; còn bây giờ, nam thần rủ cô chơi đua xe go-kart một lần đã tương đương với nửa tháng phí sinh hoạt của cô, cho dù không phải chơi bằng tiền của cô thì cô vẫn rất tiếc tiền.

Đây không phải lần đầu nghe cô than xót tiền, Cố Chi Thu chỉ cười cho qua chứ không để ý vì anh biết nỗi xót xa của cô chỉ kéo dài hai phút rồi sẽ bị vứt ra sau đầu.

Quả nhiên Cố Chi Thu hiểu rõ bạn gái như lòng bàn tay, thay quần áo, đội nón bảo hiểm và đeo găng tay xong, nhìn bản thân trong gương hệt như nữ quân nhân, thoáng chốc Kiều Lâm Lâm không còn xót cho tiền của nam thần nữa, đúng là tiền nào của nấy, cô mặc đồ bảo hộ trông ngầu cực kỳ.

Kiều Lâm Lâm ngầu đến mức cả mẹ ruột cũng không nhận ra cực kỳ tự tin ngồi vào xe cùng nam thần, được anh chở đi một vòng thì vội vã tìm xe riêng, tự chạy quanh đường đua, cảm giác mình cứ như là Vua Tốc Độ.

Đua xe khiến người ta hưng phấn, Kiều Lâm Lâm chơi vui quên lối về, mãi đến khi Cố Chi Thu hỏi cô có đói không lần thứ hai thì cô mới xoa cái bụng đói meo bước xuống xe, tiếc nuối: “Haiz, biết sớm thì đã ăn cơm rồi mới tới chơi, vậy là được chơi cho đã một trận rồi.”

Cố Chi Thu nói cho cô sự thật: “Câu lạc bộ cũng sắp đóng cửa rồi.”

Kiều Lâm Lâm thất vọng: “Đóng cửa sớm thế á?”

“Không sớm đâu.”

Thực sự là không còn sớm nữa, họ ăn cơm ở nhà hàng gần câu lạc bộ rồi đi tàu điện ngầm về trường đã hơn chín giờ, nắm tay nhau đến lầu ký túc xá nữ thì cũng sắp mười giờ. Cũng may mười một giờ trường mới tắt điện, Kiều Lâm Lâm thong thả tạm biệt nam thần rồi lên lầu.

Trong phòng, Trình Viên Viên ngoài miệng bảo Kiều Lâm Lâm qua đêm ở ngoài nhưng khi thấy đã gần mười giờ mà người vẫn chưa về thì cô nàng trưởng phòng đứng ngồi không yên, vừa nhìn đồng hồ vừa hỏi hai cô bạn còn lại: “Chẳng lẽ nó không về thật?”

“Gần mười giờ rồi, chưa bao giờ nó với nam thần hẹn hò về trễ như hôm nay.” Mẫn Mẫn vô cùng đau đớn, lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt, hiện giờ cô nàng không biết nên oán trách nam thần bắt cóc linh vật của phòng ký túc xá bọn cô hay trách con bạn làm vấy bẩn Cố thần không dính khói lửa nhân gian của họ.

Nghe hai cô bạn nói thế, Tạ Văn Lệ không tiếp lời, cũng không vùi đầu chơi game nữa mà thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cửa, trông cứ như mẹ già đang ngóng con về.

Đúng lúc này, Kiều Lâm Lâm bước vào: “Tao về rồi đây.”

Mở cửa ra, phát hiện ba cô bạn đều đứng dậy nghênh đón mình bằng ánh mắt nồng nhiệt, Kiều Lâm Lâm hoảng hốt: “Mới mấy tiếng không gặp mà đã nhớ tao thế à?”

“Sợ mày làm vấy bẩn nam thần của bọn tao.” Mẫn Mẫn nói xong lại quét mắt từ đầu đến chân Kiều Lâm Lâm một lượt rồi mới an tâm bò lên giường, họ đã tắm rửa cả rồi, nếu không phải vì Kiều Lâm Lâm mãi vẫn chưa về, mọi người đã chui vào chăn lâu rồi.

Tạ Văn Lệ nghiêm túc gật đầu tán thành rồi cũng đeo tai nghe, an tâm tiếp tục chơi game.

Trong ba người chỉ có Trình Viên Viên mãi không nói gì, dựa vào tủ quan sát Kiều Lâm Lâm, thấy Kiều Lâm Lâm tỏ vẻ sợ hãi mới hờ hững nói: “Đã bảo tối nay đừng về rồi mà, sao còn về?”

Chỉ một câu nói đơn giản của bạn thân nhưng lại khiến cho Kiều Lâm Lâm như bị sét đánh. Đúng vậy, cô đã thề son sắt là sẽ lôi nam thần lên giường, hôm nay hiếm hoi lắm nam thần mới nghe theo lời cô, đến cả thư viện cũng không đi mà muốn hẹn hò với cô, tại sao cô lại lãng phí cơ hội tốt đó để chạy đi chơi đua xe?

Kiều Lâm Lâm đau đớn ôm ngực: “Phải ha, sao tao lại quên bảo anh ấy dẫn tao đi khách sạn chứ!”

Trình Viên Viên: …

Chuyện đi khách sạn có thể nói năng hùng hồn thế sao? Trình Viên Viên thẳng thừng: “Nói cứ như mày đề nghị thì Cố thần sẽ đồng ý vậy.”

Mẫn Mẫn bám vào thành giường, cúi đầu làm mái tóc dài đổ xuống, hùa theo: “Chuẩn, có bao giờ nam thần của tao lại theo mày qua đêm ở ngoài không?”

Tuy họ đều nghĩ con bạn thân và nam thần yêu nhau đã lâu, hai người ngọt ngào tình tứ, lại còn trẻ tuổi khỏe mạnh, chắc hẳn đã lau súng cướp cò, chuyện nên làm hay không nên làm đều đã làm hết rồi, nhưng nghĩ kỹ lại thì đúng là hai người họ chưa từng qua đêm ở bên ngoài bao giờ.

Có thể là do nam thần quá nổi tiếng, hầu như toàn trường đều nhìn chòng chọc vào hai người, một khi cả hai cùng qua đêm ở ngoài thì sẽ nhanh chóng lan truyền khắp trường. Đại học Trường Thanh tương đối cởi mở nhưng nếu lớn chuyện thì nữ sinh sẽ bị ảnh hưởng nhiều. Nam thần nghĩ cho con bạn nên mới cẩn thận.

Nhưng người trong cuộc chẳng những không cảm kích mà còn oán trách nam thần bảo thủ. Có điều với trí thông minh của Tiểu Kiều Kiều, không nghĩ ra cũng dễ hiểu, mà dù có nghĩ ra thì có lẽ nó cũng không để bụng, ban đầu toàn trường biết nó theo đuổi nam thần, nó còn chưa sợ, bây giờ đã hưởng thụ được trái ngọt thì lại càng không để bụng chuyện này.

Đã quá hiểu tâm tư của Kiều Lâm Lâm, các cô không muốn nói rõ mà thỉnh thoảng sẽ lấy chuyện này ra để đả kích cô những khi cô vênh váo đắc ý. Đây là họ muốn tốt cho con bạn chứ nào có ý định trả thù.

Nhưng hôm nay đã khiến mọi người ngạc nhiên, Kiều Lâm Lâm nghe Mẫn Mẫn nói thì chẳng những không mất mát mà còn đắc ý: “Giờ khác rồi, tao mà năn nỉ thì bảo đảm anh ấy đồng ý.”

Trình Viên Viên chen ngang: “Điên mới tin mày.”

Mẫn Mẫn thì hơi nghi ngờ: “Sao thế, mày muốn cưỡng ép à?”

Kiều Lâm Lâm đang cực kỳ tự hào nên không so đo với họ, nói: “Thế tụi mày nói đi, có bao giờ anh ấy chủ động rủ đi chơi vào ngày trong tuần không?”

Câu hỏi của cô quá sắc bén, vốn dĩ mấy người kia không để ý lắm thì giờ cũng chợt nhận ra. Vào ngày trong tuần, Cố thần luôn chú tâm học bài, tra tài liệu, làm thí nghiệm, cho dù sau khi chính thức hẹn hò với con bạn cùng phòng họ thì cũng không thay đổi, hôm nay đã xảy ra chuyện gì khiến anh phá lệ?

Không chỉ Trình Viên Viên và Mẫn Mẫn nhìn nhau mà Tạ Văn Lệ cũng gỡ tai nghe xuống, hỏi: “Kiều Lâm Lâm, mày bỏ bùa mê thuốc lú cho nam thần hả?”

Kiều Lâm Lâm đắc ý: “Bùa mê thuốc lú gì đâu, là do anh ấy đã yêu tao vượt tầm kiểm soát.”

Không ai tin lời cô cả, Trình Viên Viên càng chắc nịch: “Chắc chắn mày đã làm gì Cố thần rồi.”

- -----oOo------