Kiều Lâm Lâm thật sự luống cuống, nằm mơ cũng không ngờ cô chia tay nam thần theo cốt truyện, nam thần không vui vẻ chia tay như truyện thì thôi, đằng này cô còn bị cảnh cáo đính hôn, đây là nam thần mà cô quen thật sao?
Để anh thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, Kiều Lâm Lâm chỉ có thề mềm dẻo khuyên nhủ, thậm chí còn không tiếc chịu thiệt để đền bù. Cô đã không còn trông mong gì vào việc chia tay nam thần vào lúc này nữa, giờ chỉ còn cách lấy lại niềm tin của anh, chờ anh đi nước ngoài rồi mới chia tay. Lúc đó họ đã cách xa vạn dặm, cô đề nghị chia tay cũng là hợp tình hợp lý, anh sẽ không thể bay về kéo cô đi đăng ký kết hôn được.
Nhưng điểm tín dụng của Kiều Lâm Lâm ở chỗ Cố Chi Thu đã rớt về số âm, bất kể cô đảm bảo ra sao anh đều không tin, hơn nữa còn đã nghĩ xong sẽ sắp xếp cho cô thế nào, vì vậy đến cả hành trình cô ra nước ngoài cũng được được anh lên kế hoạch rất rõ ràng.
Nếu cô ra nước ngoài cùng anh thật thì họ chia tay thế nào được?
Kiều Lâm Lâm vừa hoảng vừa sợ, sau mấy ngày vắt óc suy nghĩ mới miễn cưỡng tìm ra cách, yếu ớt nói với nam thần: “Hay là em không đi nữa?”
Cố Chi Thu hờ hững nhìn cô: “Tại sao?”
Đón lấy ánh mắt “đã liệu trước” của anh, Kiều Lâm Lâm cũng biết mình vô vọng rồi, vì cô đang dùng thực tế để chứng minh cô là người không giữ lời hứa như anh đã nói.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt, không nghĩ nhiều được, cô vẫn cố thẳng lưng, nói: “Em nghĩ kỹ rồi, em đòi chia tay là do em không tự tin, sợ anh đi rồi sẽ không về nữa. Nhưng giờ anh đã hứa hẹn, em không còn gì để lo lắng, có thể ở trong nước an tâm chờ anh về. Dù sao em cũng học ngành Tiếng Trung, đi du học ngành này chỉ tổ lãng phí mà thôi.”
Kiều Lâm Lâm cố ý lược bỏ chuyện đính hôn vì hy vọng qua mấy ngày thì anh đã quên mất chuyện này rồi. Nhưng nếu anh kiên quyết đính hôn thì cũng không sao, từ hôn rất dễ, chờ anh đi ra nước ngoài rồi, biến số sẽ rất lớn, có rất nhiều cơ hội để từ hôn.
Tóm lại, nếu cô không đi học cùng anh thì chuyện này vẫn có cơ hội để thay đổi.
“Xin lỗi, hiện giờ anh không yên tâm để em lại trong nước vì em thay đổi xoành xoạch.” Cố Chi Thu nhẹ nhàng diệt trừ từng lý do mà cô vắt nát óc mới nghĩ ra, “Còn về phần chuyên ngành thì anh đã tìm hiểu rồi, ngành Tiếng Trung của trường Cambridge rất nổi tiếng, xếp hạng rất cao, vì vậy em đi học không phải là vô nghĩa.”
Kiều Lâm Lâm: …
Nam thần “cà khịa” quá đỉnh, một câu trúng đích, Kiều Lâm Lâm không còn gì để nói, đành bỏ qua nửa câu đầu của anh, giả vờ lo sợ: “Nhưng ngành Tiếng Trung của Cambridge đâu phải em muốn học là học được.”
Cố Chi Thu cười dịu dàng với cô: “Đừng lo, anh sẽ giúp em ôn tập để xin học bổng.”
Kiều Lâm Lâm thấy toàn thân lạnh ngắt khi nhìn thấy tương lai u ám của mình, thất tha thất thểu đi về.
Nhưng cô không phải là người ngồi im chờ chết, nghĩ tới cuộc sống tương lai khổ cực, cô càng không thể buông xuôi, phải tích cực tự cứu lấy bản thân. Do đó mấy ngày sau, cô lại nghĩ ra lý do mới, sục sôi ý chí chiến đấu đi tìm nam thần: “Em nghĩ ra rồi, đi du học tốn rất nhiều tiền, học phí rồi tiền sinh hoạt, một năm phải tốn mất mấy trăm nghìn đúng không? Tuy em có tiền tiết kiệm nhưng mà mỗi tháng nhà em phải nợ cho ngân hàng gần bốn mươi nghìn lận, đâu thể để mình mẹ em trả được, quán của mẹ có nguy cơ cao lắm, xui xẻo chút thôi là dẹp tiệm liền. Em phải đi làm sớm để gánh vác trách nhiệm nặng nề này, không có thời gian đi du học.”
Lý do này rất hợp lý, Kiều Lâm Lâm phải suy nghĩ dữ lắm mới ra, vì vậy Cố Chi Thu cũng không phủ quyết ngay mà trầm ngâm chốc lát mới nói: “Đi du học quả thật gánh nặng rất lớn.”
Kiều Lâm Lâm nảy sinh hy vọng, tràn đầy mong chờ nhìn nam thần, nhưng anh lại cười, nói: “Có điều đính hôn rồi thì chúng ta là người một nhà, có thể san sẻ gánh nặng với nhau, em đừng lo, học phí và chi phí sinh hoạt hằng tháng chúng ta sẽ cùng chịu.”
“Đều còn đi học, anh lấy cái gì để chịu với em?” Kiều Lâm Lâm há hốc mồm, nhưng cô nhanh chóng nhớ ra cùng là sinh viên nhưng cũng có người này người kia, tuy nam thần không có thực lực tài chính nhưng nhà anh giàu, có khi tiền tiêu vặt hằng tháng của anh còn đủ nuôi cả nhà cô ấy chứ, nên rất có thể anh nói thật chứ không phải mạnh miệng. Vì thế cô vội vàng tỏ ra chính nghĩa, bổ sung, “Anh còn đi học, dùng tiền của gia đình là chuyện bình thường, nhưng em không thể dùng tiền nhà anh được, cho dù là tiền cô chú cho anh cũng không được!”
Cố Chi Thu cười dịu dàng, nói: “Không cần dùng tiền trong nhà, hai năm nay anh chơi cổ phiếu cũng kiếm được chút ít, đủ để chi trả cuộc sống ở nước ngoài của chúng ta.”
Kiều Lâm Lâm chợt nhớ ra cách đây khá lâu khi cô vui vẻ chia sẻ quỹ đầu tư trực tuyến của mình thì anh đã ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng lại không nói. Cô khó tin, hỏi: “Kiếm được bao nhiêu?”
“Không nhiều lắm.” Cố Chi Thu khiêm tốn nói, “Đủ để trả đứt tiền vay mua nhà của nhà em thôi.”
Vậy là mấy triệu lận đó! Kiều Lâm Lâm thiếu điều ôm ngực kêu trời, có nằm mơ cũng không ngờ nam thần giỏi vậy, mới sinh viên đại học, còn chẳng phải học ngành Tài chính mà là ngành khoa học cách ngành Tài chính mấy vạn dặm, ấy vậy mà tùy tiện chơi cổ phiếu hai năm đã kiếm được mấy triệu. Anh có còn là con người không?
Kiều Lâm Lâm im lặng mấy phút mới tiêu hóa được sự thật này, lên tinh thần tiếp tục tìm sơ hở: “Tuy vậy, tiền vốn cũng là của cô chú cho mà, vậy có khác gì xài tiền của cô chú chứ?” (E b o o k T r u y e n. N e t)
Cố Chi Thu mỉm cười, ấm áp nói cho cô biết: “Tiền vốn cũng do anh tự kiếm được.”
Cô bất giác chất vấn: “Anh không đi làm thêm, đi đâu kiếm tiền?”
Anh vẫn chăm chú nhìn cô: “Trước kia có tham gia mấy cuộc thi, tiền thưởng khá cao, trường cũng thường xuyên thưởng tiền để khích lệ, còn cả học bổng nữa, gom lại cũng được một khoản.”
“Tổng cộng bao nhiêu?” Cô dè dặt hỏi.
“Mấy trăm nghìn.”
Kiều Lâm Lâm: …
Cô không còn gì để nói.
Nói được gì bây giờ? Người khác đi học phải tốn tiền, còn nam thần đi học thì kiếm được tiền thưởng và học bổng lên tận mấy trăm nghìn, rồi dùng số tiền đó chơi bừa cổ phiếu mà cũng lãi gấp mười mấy lần tiền vốn. Mới năm ba đã thành triệu phú từ hai bàn tay trắng, còn hơn một năm nữa mới đi du học, có khi tài sản của anh còn bành trướng hơn, không cần ăn bám gia đình vẫn có thể dắt cô ra nước ngoài ăn sung mặc sướng.
Thú thật, Kiều Lâm Lâm rất dao động, nhưng nghĩ tới số mệnh của nam thần, cô cố kiềm chế, kiên trì bới móc: “Tuy vậy, anh kiếm tiền rất khó khăn, em có tư cách gì để xài tiền của anh chứ?”
“Em nói có lý.” Cố Chi Thu đồng ý với quan điểm của cô, nhưng cô chưa kịp mừng thì anh đã đăm chiêu nói, “Vậy hay là kết hôn trước khi đi? Tuy mới tốt nghiệp đã kết hôn ngay thì hơi sớm, thời gian chuẩn bị hôn lễ cũng tương đối gấp rút nhưng cũng hợp tình hợp lý.”
Dạo này Kiều Lâm Lâm sợ nhất là hai chữ “kết hôn”, nghe anh nói xong thì sợ đến mức không dám nói thêm nữa mà lắc đầu nguầy nguậy: “Anh bình tĩnh lại đi, bây giờ bàn chuyện kết hôn là quá sớm.”
Cố Chi Thu nhìn cô sâu xa, Kiều Lâm Lâm càng thêm luống cuống, vội vàng làm nũng: “Em đùa thôi mà, anh đừng tin thật chứ.”
Cuối cùng, dưới sự cố gắng làm nũng của cô, nam thần cũng tỏ vẻ chuyện kết hôn có thể bàn sau, nhưng cô cũng bị anh hù cho hết hồn, liên tục đề cao cảnh giác mấy ngày sau đó, thấy anh không có vẻ gì là muốn đổi ý thì mới an tâm, vừa an phận thủ thường được vài ngày lại tiếp tục tìm lý do để không đi du học.
Lúc này, Kiều Lâm Lâm mới biết một khi đã bị mất niềm tin thì sẽ đáng sợ cỡ nào. Bất kể cô nghĩ ra lý do hợp lý đến đâu, anh cũng có thể dùng đúng một câu để đuổi cô.
“Có lý, nhưng anh sợ em đổi ý, thôi thì cùng đi học mới yên tâm được.”
Chiêu này quả thực bách phát bách trúng.
Kiều Lâm Lâm chỉ vì sai một li mà đi cả dặm. Cô không còn dám làm gì quá đáng vì một khi cô hơi kích động xíu thôi đã bị anh nói: “Vậy kết hôn đi, hoặc đăng ký trước, chờ học xong về nước rồi mới tổ chức hôn lễ cũng được.”
Nghe có thấy giống tiếng người không?
Kiều Lâm Lâm bó tay một cách triệt để, cảm thấy mình như đang bị ai đó bóp gáy vậy, tỏ ra yếu ớt đáng thương mấy cũng vô dụng, hơn nữa sau một tháng nỗ lực không hiệu quả, chớp mắt đã tới kỳ nghỉ đông.
Kỳ nghỉ đông năm nay ông Kiều vẫn muốn tới trường giúp cô khuân đồ về nhà. Ban đầu Kiều Lâm Lâm như gặp đại địch, hết lời khuyên nhủ ông Kiều đừng đến nhưng vô ích, đành phải dè dặt thương lượng với nam thần lần này không cần đưa cô về, cô tự về được, hoàn toàn không ngờ nam thần đã đồng ý thì ngày hôm đó lại dùng chiêu cũ, ngăn bố con cô ở trước cổng trường, cười rất vô hại: “Chú ơi, khéo quá, lại gặp nhau rồi, hay mình cùng đi nhé.”
Gặp “người quen”, ông Kiều thoáng sửng sốt rồi cũng khoái trá đồng ý, còn cười thân thiết vỗ vai Cố Chi Thu: “Lại cao hơn rồi. Bảo cháu tới nhà ăn cơm mà sao không tới?”
Có lẽ “Tiểu Cố” là bạn học nam đầu tiên của con gái mà ông Kiều, lại có ngoại hình sáng sủa, lịch sự lễ phép nên sau mấy lần gặp mặt, ông Kiều rất quý mến cậu thanh niên xuất chúng này.
Cố Chi Thu nghe ông nói vậy thì nhìn Kiều Lâm Lâm đầy sâu xa, chỉ cười chứ không nói.
Kiều Lâm Lâm kinh hồn táng đảm trước ánh mắt của nam thần, không dám nói gì, yếu ớt theo họ lên xe, suốt dọc đường lo lắng đề phòng, sợ nam thần đột nhiên phát tác.
Nhưng suốt quãng đường Cố Chi Thu chỉ tán gẫu với ông Kiều, hai chú cháu chuyện trò rất rôm rả, không hề đề cập tới chủ đề mà Kiều Lâm Lâm lo sợ. Cô bèn lạc quan trấn an bản thân, có lẽ nam thần chỉ uy hiếp cô thôi. Nghĩ thử đi, nam thần cũng biết còn đi học mà kết hôn là rất kỳ cục, đính hôn cũng kỳ cục, chưa thấy ai xung quanh làm vậy cả, chắc chắn anh cũng không muốn. Anh chỉ dọa cô để cô không dám tùy tiện đòi chia tay nữa thôi.
Kiều Lâm Lâm càng nghĩ càng thấy mình mò ra sự thật, đến khi xe vững vàng đậu dưới nhà, cô càng cảm thấy vững lòng. Kiều Lâm Lâm tràn đầy sức sống nhảy xuống xe, lúc đang định chào tạm biệt nam thần thì thấy anh xách va li tới cho cô xong lại đi tới trước mặt ông Kiều, trịnh trọng nói: “Thưa chú Kiều, cháu xin lỗi vì đã giấu chú chuyện này. Cháu và Lâm Lâm đã yêu nhau từ năm nhất đại học, cháu và bố mẹ xin phép đến thăm nhà mình vào vài ngày nữa, mong cô chú thứ lỗi cho sự mạo muội của cháu ạ.”
Kiều Lâm Lâm:?!!
Ông Kiều:???
Trong lúc hai bố con khiếp sợ không nói thành lời thì tên đầu sỏ gây tội đã “Việc xong rũ áo ra đi, xóa nhòa thân thế kể gì tiếng tăm”, thản nhiên chào tạm biệt rồi lên chiếc xe sang trọng rời đi, vô cùng tiêu sái, vô cùng khí phách.