Chúc Úy Hàng vừa tỉnh dậy liền nghe thấy tiếng loảng xoảng dưới lầu, vừa lúc xuống thì bắt gặp cặp đôi kia đang mang đồ chuẩn bị rời đi.
Chúc Úy Hàng thờ ơ hỏi một câu: “Phải đi à?”
Ngô Thành Hải cười trừ: “Ừ.”
Chúc Úy Hàng theo bọn họ xuống lầu, nhìn bọn họ chào tạm biệt bà nội xong rời đi, lúc này anh mới yên tâm.
Bà nội cảm thấy kì quái, hỏi Chúc Úy Hàng: “Sao hai đứa đó đi rồi?”
Chúc Úy Hàng lắc đầu: “Chắc là chuyển nơi làm việc ạ? Mấy hôm trước họ có nói với con chuyện này, chắc cũng đã nói với ba rồi.”
Bà nội Chúc không nói gì thêm, chỉ lẩm bẩm một câu: “Sao đột nhiên lại chuyển đi thế nhỉ?”
Chúc Úy Hàng không định giải thích nữa, cười cười cho qua chuyện.
Anh lấy điện thoại gọi điện để hẹn Lưu Hựu, gặp mặt để mắng cho cậu ấy một trận.
Lưu Hựu biết rõ ngọn nguồn câu chuyện xong nhún vai: “Ai bảo mày không chịu giấu kĩ, bị phát hiện thì làm gì tới tao?”
Chúc Úy Hàng: “Ai bảo mày bỏ vào người tao?”
Lưu Hựu cười, vết sẹo ở khóe miệng nhếch lên: “Mày ném đi là được chứ gì, tự giấu đi chứ, giấu không kĩ để bị phát hiện rồi trách tao?”
Suy nghĩ của Chúc Uý Hàng bị chọc thủng, không nói nữa.
Lưu Hựu ra vẻ biết ngay là như thế mà: “Tiến độ của mày chậm quá đi.”
Chúc Úy Hàng lườm cậu, thấp giọng nói: “Tình cảnh không còn giống như trước nữa.”
Lưu Hựu: “Có cơ hội không?”
Chúc Úy Hàng nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát: “Chưa.”
Lưu Hựu vỗ vai anh: “Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề.”
(Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề, ngô tương thượng hạ nhi cầu tác.
<Ly Tao – Khuất Nguyên>
(Dịch nghĩa: Con đường này còn dài đằng đẵng, ta còn ngược xuôi thỉnh cầu tìm kiếm
Theo: Nước xuân màu biếc như trời, trong thuyền vẽ nghe tiếng mưa ngủ)
Chúc Úy Hàng nghe nghe thế thì chế giễu: “Nay còn biết đọc thơ văn nữa à?”
Lưu Hựu đấm anh hai cái, hỏi chính sự: “Hôm nay nghỉ mà kêu tao làm gì? Không đi chơi với người ấy à?”
Chúc Úy Hàng ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang giữa trời, vò đầu: “Trời nóng quá, tóc cũng dài rồi, bà nội cứ hối tao đi cắt tóc hoài.”
Lưu Hựu bỏ anh lên xe: “Được thôi, anh đây đưa mày đi cắt tóc cho mát mẻ.”
…
Lúc Lương Nhạc xuống lầu thì phát hiện lầu hai trống rỗng, hỏi bà nội thì mới biết cặp đôi kia đã dọn đi rồi, thế nên cô mới thở phào nhẹ nhõm. Lại thuận miệng hỏi Chúc Úy Hàng đi đâu, biết anh ra ngoài từ sáng sớm rồi nên cô bắt đầu bất an lo lắng.
Rõ ràng đã nói hôm nay xin nghỉ mà, sao lại ra ngoài lúc sáng sớm?
Hay là đi tìm ai? Bạn gái à?
Tìm thì cứ tìm, bộ cô có thể ngăn anh được à?
Cô vừa lo âu vừa tự an ủi bản thân, mãi cho đến chiều, Chúc Úy Hàng mới trở về, là Lưu Hựu chở anh về. Cô vừa nghe có tiếng động ngoài sân thì bật dậy khỏi ghế, đến khi Chúc Úy Hàng từ ngoài đi vào nhà thì xém chút nữa cô không nhận ra anh —
Chúc Úy Hàng cắt tóc rồi.
Không, nói đúng hơn là cạo đầu. Tuy rằng còn để lại mấy centimet, nhưng so với lúc trước thì tóc anh ngắn hơn nhiều.
Khí chất cũng thay đổi.
Lương Nhạc hình dung ra là —
Từ học sinh cấp ba ngoan ngoãn biến thành lưu manh cà lơ phất phơ phá làng phá xóm, nói đơn giản hơn chút là… Càng ngày càng giống Lưu Hựu.
Bà nội Chúc cũng hoảng sợ vì điều này, hỏi anh sao lại cắt ngắn thế.
Chúc Úy Hàng thờ ơ, nhìn Lưu Hựu đang gãi đầu đứng phía sau anh, “Bà nội, bà hỏi nó đi.”
Lưu Hựu ngoan ngoãn cười: “Con giới thiệu cho nó đến tiệm kia, ai ngờ rằng ông chủ tưởng nó muốn cắt giống con nên cạo từ giữa đầu xuống.” Thật ra là cậu ấy cố ý, ngầm ra hiệu cho ông chủ cạo đầu Chúc Úy Hàng. Tóc ngắn thì dễ xử lí hơn nhiều, hơn nữa trời còn nóng, cạo đầu dễ làm việc, cậu ấy cũng muốn tốt cho Chúc Úy Hàng thôi.
Bà nội Chúc nghe thế thì không nói thêm gì, thấy vẻ mặt cháu trai mình xám xịt, còn an ủi: “Không sao, vẫn rất đẹp trai.” Nói xong còn hỏi Lương Nhạc: “Đúng không con?”
Đột nhiên Lương Nhạc bị nhắc đến, đương nhiên chỉ có thể gượng cười, gật đầu: “Vâng…”
Chúc Úy Hàng nhìn cô, hỏi: “Thật không?”
Lương Nhạc vừa định phủ nhận thì thấy bà nội nhìn cô cười cười, thay đổi lời nói bên miệng: “Ừ, đẹp đẹp.”
Lúc này Chúc Úy Hàng mới cười
Lưu Hựu ở một bên thấy vậy thì nhếch môi, cảm thấy buồn cười. Cậu nghĩ, sao hai đứa này lại trẻ con như thế chứ? Nhưng cậu hiểu ra ngay vì sao tiến độ lại chậm chạp thế, Chúc Úy Hàng cứ mập mờ thế thì tới ngày tháng năm nào mới tán được Lương Nhạc? Nhưng cậu chỉ có thể nhìn hai người đưa đẩy, còn mình thì lo lắng suông.
*
Buổi chiều hai người giúp bà nội Chúc làm một số việc rồi cùng nhau chuẩn bị cơm chiều. Ăn cơm xong, hai người ngồi xem phim truyền hình với bà nội một chút.
Trời dần tối, một ngày cứ thế mà trôi qua.
Sau khi bà nội vào phòng nghỉ ngơi thì hai người ngồi xem TV trong phòng khách thêm chút nữa.
Lương Nhạc không nhịn được mà nhìn cái đầu tròn xoe của anh.
Lúc Chúc Úy Hàng phát hiện thì sẽ liếc cô, hỏi nhìn cái gì.
Lương Nhạc nói: “Nhìn quả trứng vịt.”
Chúc Úy Hàng tức giận không nói nên lời, xoay đầu xem TV tiếp.
Lương Nhạc cười không ngớt.
Đùa giỡn được một lúc, hai người cùng nhau đi lên lầu.
Hai người chia tay nhau trước cửa phòng riêng của mình.
Chúc Úy Hàng vào phòng, đến khi anh đóng cửa lại thì Lương Nhạc còn nhìn chằm chằm cửa phòng mình hồi lâu…
Chúc Úy Hàng lấy quần áo từ trong tủ ra để chuẩn bị thay, vừa mới cởi áo thì đột nhiên cửa bị đẩy ra —
Lương Nhạc đứng ngoài cửa.
Cô thấy anh đang xởi áo, mặt liền nhăn lại, nhắm mắt ghét bỏ, hỏi anh: “Chơi lưu manh gì đấy?”
Chúc Úy Hàng sửng sốt, mặc đồ lại đàng hoàng, “Ai chơi lưu manh? Đây là phòng mình, mình thay đồ trong phòng mình thì có vấn đề gì?”
Lương Nhạc không muốn nói lý lẽ với anh, “Thay xong chưa?”
Chúc Úy Hàng đi đến trước mặt cô, hỏi: “Lại có chuyện gì?”
Lương Nhạc mở mắt ra, phát hiện anh đã đứng rất gần cô, cô mím môi, nói: “Cậu vào phòng mình kiểm tra xem có vấn đề gì không, không có thì mình vào.”
Cô bị Ngô Thành Hải dọa đến mức sinh ra bóng ma tâm lí, lúc nãy đứng ngoài cửa hồi lâu không dám mở ra, trong đầu không ngừng tưởng tượng ra nhưng, hình ảnh đáng sợ —
Ngô Thành Hải không đi mà trốn trong phòng cô, chờ cô vào thì anh ta xuất hiện thì làm sao bây giờ?
Chúc Úy Hàng nghe thì biết ngay cô đang sợ, anh không trêu cô, nghiêm túc nói: “Bọn họ đi rồi, không xuất hiện nữa đâu.”
Lương Nhạc nhíu mày: “Cậu cứ đi xem đi.” Cho rằng anh không chịu đi nên cô bổ sung: “Cậu không đi là mình xuống giành giường với bà nội đấy.” Vô cùng uy hiếp.
Chúc Úy Hàng chăm chú nhìn cô trong chốc lát, xoay người chỉ chính cái giường của mình: “Ngủ ở đây đi.”
Lương Nhạc sửng sốt, suy nghĩ một lát, không cẩn thận để trái tim đập nhanh, ngẩng đầu nhìn anh: “Có được không thế?…”
Chúc Úy Hàng: “?”
Lương Nhạc chớp mắt: “Cái đó đó.” Chúc Úy Hàng không chịu thừa nhận nên cô cố ý nói mập mờ, ánh mắt nhìn lung tung.
Chúc Úy Hàng phản ứng nhanh chóng, trợn mắt, giây tiếp theo, anh duỗi tay kéo sau cổ cô, kéo cô vào phòng.
Lương Nhạc nhận thấy mình như con gà con bị anh lôi vào phòng, thẹn quá hóa giận muốn giãy giụa thì nghe thấy Chúc Úy Hàng bói: “Mình không có bạn gái.”
Nhưng Lương Nhạc đã không tin anh từ trước, tránh khỏi tay anh, trừng mắt: “Mình mặc kệ đấy, là cậu kéo mình vào đấy, đến lúc đó đừng mong mình giải thích cho.” Nói xong ngồi bệt xuống giường anh, cứ như cô là chủ nhân căn phòng này vậy.
Ngủ cùng phòng với Chúc Úy Hàng, đương nhiên là cô nguyện ý.
Tuy rằng hay cãi nhau với anh, nhưng khi anh ngủ thì rất im lặng không làm phiền đến cô, còn cho cô cảm giác rất an toàn nữa, đương nhiên là cô chịu rồi.
Nếu là trước đây thì cô sẽ bưng chăn gối qua ở phòng anh luôn.
Nhưng Chúc Úy Hàng bây giờ đã khác xưa, cô phải nghĩ đến “bạn gái” của anh, cho nên phải lùi lại vị trí của mình, chỉ muốn anh kiểm tra phòng giúp mình thôi.
Nhưng lúc nãy là anh kéo cô vào.
Cô còn hiểu chuyện mà suy xét cho anh, nhưng anh không hề để tâm, vậy nên nó không liên quan gì đến cô.