Chiến Dịch Mùa Hè

Chương 44



Edit: Thuỳ Linh

❀✿❀

Ngay cả đồ ngốc cũng biết những lời nói này của đàn ông con trai là không đáng để tin, nhưng cho dù không tin thì vẫn có cảm giác muốn tiếp tục thử điều đó.

Lương Nhạc bắt đầu hối hận vì mình mặc áo ngủ —

Anh cần phải gỡ từng cúc áo, động tác chầm chậm, đầu ngón tay vô tình lướt qua làn da cô, làm cho cô rùng mình.

Quá trình lâu dài cứ như là một hình phạt.

Cô nhịn không được nên thở chậm rãi, đến khi trước ngực toàn là hơi thở của anh thì cô mới ngừng thở.

Cứ như là con cá nằm trên thớt chờ bị thịt.

Người làm cá đang cầm dao đánh vảy trên người cô, làm nhẵn vảy. Liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí với đôi mắt như thiêu đốt của cô, cuối cùng buông xuống một nụ hôn nhẹ.

Cô duỗi tay ấn cổ anh, liếm láp đôi môi anh như thể đang lấy lòng, anh bị bất ngờ, thân thể cứng ngắc.

Chóp mũi Lương Nhạc cọ sát vào mặt anh: “Đừng nhìn nữa…” Cô chủ động hôn môi anh để đổi lấy một yêu cầu như vậy.

Anh không đồng ý.

Sao có thể đồng ý nữa, đã đến nước này rồi, chỉ cần anh cởi ra một phát là có thể nhìn thấy được cảnh đẹp mà anh đã từng hằng mong.

Bàn tay Chúc Úy Hàng đã đáp trên đầu vai trần trụi của cô, ấm áp đến mức da cô bắt đầu nóng lên. Cúc áo áo ngủ bị anh tháo ra hơn nửa, từ cổ áo chữ V nhìn xuống là cần cổ thẳng tắp xuống tận bụng nhỏ của cô, chỉ cần nhẹ nhàng nhấc lên là anh có thể nhìn thấy bộ ngực của cô.

Anh cúi đầu hôn, cọ vào môi cô: “Đừng sợ, sẽ rất thoải mái.”

Lương Nhạc có thể cảm giác được bàn tay anh đang vói vào áo ngủ mình, cô nóng quá, không biết anh có sờ thấy mồ hôi hay không, giọng nói như nức nở: “Khoan đã…” Nói còn chưa dứt thì áo ngủ đã bị anh vén lên.

Cô cứng đờ, nhắm chặt mắt không thể hô hấp. Nhưng có thể cảm giác được rõ là Chúc Úy Hàng đang hưng phấn.

Anh nhìn trong chốc lát rồi dùng tay khoanh lại.

Lương Nhạc cũng đã từng xem các phim 18+, cô thường ghen tị với các nữ diễn viên. Có thể là bởi vì mình khá đầy đặn nên cô thích các nữ diễn viên ngực nhỏ, cứ cảm thấy ngực nhỏ mới đáng yêu. Dạo gần đây khi đã yêu đương vô rồi thì thỉnh thoảng cô cũng lâm vào hoang mang như thế —

Chúc Úy Hàng thích ngực nhỏ hay lớn nhỉ?

Hiện tại cô vẫn không biết đáp án, chỉ biết Chúc Úy Hàng rất thích cô mà thôi.

Không biết có phải đàn ông con trai ai cũng như vậy hay không, lúc đầu chỉ bảo xem thôi, khoảng chừng hai giây sau là bắt đầu đụng chạm. Thôi vậy, cứ coi ngực của con gái là màn thầu mà xoa nắn, chơi đùa với cái đầu ti màu hồng ở phía trên.

Lương Nhạc chỉ muốn mở miệng cắn Chúc Úy Hàng mà thôi, nhưng bị anh ấn lại như vậy nên cô chỉ có thể duỗi tay nắm lấy cổ tay anh, dùng đôi mắt ngập nước nhìn anh: “Cậu nói là chỉ nhìn thôi mà?”

Đáy mắt Chúc Úy Hàng cứ như sắp bốc hỏa tới nơi, ngọn lửa sắp cắn nuốt lí trí của anh rồi, bắt đầu nói loạn xạ không đúng trọng tâm: “Xinh quá.”

Lương Nhạc căng thẳng: “Chờ… Chờ chút.” Cô dừng lại, cố gắng sắp xếp ngộ ngữ, suy nghĩ trong đầu suy nghĩ gần như cháy hết cả lên, cằn cỗi không biết nên nói gì. Muốn từ chối nhưng cô cũng biết tỏng kết quả là gì, sớm biết thì sẽ không đồng ý cho anh xem đâu.

Từng giây trôi qua.

Chúc Úy Hàng không chờ nổi nữa, sự mềm mại dưới bàn tay anh đang khiêu khích anh lâm vào sự sa đọa, anh nhìn cô chằm chặp, nói như gần năn nỉ: “Cho mình.”

Cho gì? Đến tột cùng là anh muốn cái gì?

Chính Chúc Úy Hàng không biết, Lương Nhạc càng không hiểu.

Cô nhìn mặt anh, lỗ tai nhức nhối, cuối cùng cô chịu thua, khàn giọng nói anh nhẹ chút rồi nghiêng đầu, dùng cái chăn đã sớm bị ném qua một bên lúc nãy che lại gương mặt mình.

Tuy rằng trốn tránh có hơi xấu hổ nhưng có hữu dụng.

Cô không thể chịu nổi ánh mắt khát vọng cầu mong của Chúc Úy Hàng được, thế nên tự che mắt mình lại, định nhắm mắt làm ngơ, để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Trong nháy mắt này, Lương Nhạc phát hiện ra thái độ bao dung của cô đối với Chúc Úy Hàng là quá sức tưởng tượng rồi, cô thích anh đến vậy sao?

Hình như là thế, nếu không thì sao có thể cho anh làm vậy với cô được?

Bầu ngực đầy đặn trắng nõn như đậu hũ, Chúc Úy Hàng ham muốn và yêu cơ thể mềm mại tuyệt vời của cô một cách không kiểm soát được.

Trước kia anh đã tốn rất nhiều sức lực để mơ ước đến thân thể của cô, thậm chí còn nghĩ bộ dáng của cô lúc bị anh bắt nạt dưới thân là như thế nào. Lúc này cảnh tượng chân thật xuất hiện dưới mắt, anh lại cảm thấy sức tưởng tượng của mình quá khô khan.

Không thể tưởng tượng ra cô, tất cả tư thái của cô cũng khó nghĩ.

Nhìn nhũ thịt trong tay mình, anh đột nhiên có cảm giác khinh nhờn. Phần thịt trắng bóng được tay anh bọc lấy, đầu v* hồng hồng nghịch ngợm lọt qua khe hở ngón tay anh.

Anh đang có ý nghĩ bẩn thỉu với cô, cô quá tốt đẹp.

Nhưng cảm giác tội ác này cứ như là chất xúc tác ham muốn tình dục vậy, vậy, thúc giục ý tưởng tăm tối ở sâu trong lòng anh —

Anh muốn độc chiếm cô cho riêng mình.

Thân thể cô là của anh, tất thảy mọi thứ của cô thuộc về anh, anh muốn giữ lại thứ tốt đẹp quý giá này bên mình mãi mãi.

Tất cả mọi cảm xúc của Lương Nhạc đều tụ lại ở làn da trước ngực, có thể cảm giác được anh xoa bóp, cảm giác bàn tay anh đang đồ mồ hôi, cảm giác có nguồn nhiệt nào đó đang tới gần…

“Cậu đừng…!”

Không kịp rồi, anh đã cúi đầu xuống.

Hôn đầu v* cô như đang hôn cô, Lương Nhạc cảm thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, duỗi tay đẩy mặt anh ra nhưng anh lại đưa lưỡi liếm láp đầu v* của cô như đang kháng nghị.

Lộn xộn, thật sự.

Cô cảm thấy rằng chắc là hôm nay mình sẽ bị anh ăn sạch.