Chiến Dịch Mùa Hè

Chương 47



Edit: Bích Ngọc

❀✿❀

Buổi chiều là thời điểm nóng nhất trong ngày, máy điều hòa luôn bật hết năng suất hôm nay đột nhiên không thể làm việc.

Lương Nhạc mượn được cái quạt cói của bà nội, ngồi ở băng ghế quạt gió nhưng trong chốc lát mồ hôi vẫn đổ đầy đầu. Bà nội Chúc thấy cô gái nhỏ dần mất kiên nhẫn vì nóng nên cười đề nghị: “Lên lầu 4 nằm nghỉ đi con, ngồi đây càng quạt càng nóng.”

Không gian lầu 4 rộng rãi, cửa sổ bốn phía đều mở toang, chắc chắn sẽ có gió lùa, chắc chắn mát hơn nhiều so với cô ở đây ngồi quạt. Lương Nhạc nghe lời của bà, bổ thêm trái dưa hấu, lại bốc đại một quyết tiểu thuyết rồi lên lầu.

Lầu 4 quả nhiên thoáng mát hơn hẳn, cô nằm dài trên lầu 4 hết cả buổi chiều.

Lúc mơ màng quay về phòng ngủ, cuốn tiểu thuyết cũng chỉ còn vài trang.

Không biết ngủ bao lâu, đến khi cô tỉnh lại thì sắc trời ngoài cửa sổ đã đổi màu, mặt trời tựa như vừa xuống núi, cô duỗi tay thử bật đèn đầu giường, vẫn chưa có điện, cô buồn bực thở dài một hơi.

Đúng lúc này, cửa phòng bị ai đó mở ra.

Chúc Úy Hàng đã về.

Lương Nhạc vẫn đang ngái ngủ, hé nửa mắt nhìn anh, thấy anh tiến lại gần mình liền nghiêng mặt né đi.

Anh đến bên mép giường, ngồi xổm xuống sau lưng cô.

Giọng cô ồm ồm, hỏi: “Cậu đi làm về rồi?”

Có lẽ giấc ngủ trưa dài mê man làm mất đi hình tượng của cô thường ngày, dáng vẻ uể oải bây giờ hệt như chú linh tinh đáng yêu trong truyển cổ xưa vậy, mỗi hành động vô thức đều làm xao xuyến trái tim anh.

Cô chậm chạp chớp mí mắt nặng trĩu, ánh mắt cũng nặng trịch vì ngập nước.

Chúc Úy Hàng cũng học theo cô, chậm rãi nói chuyện: “Ừm.”

Lương Nhạc nằm sấp người lên chăn, sực nhớ chuyện lúc sáng thì bĩu môi: “Lúc sáng cậu bảo mình là Thái giám hả?” Đôi mắt tròn như hai quả nho mọng nước, giận dỗi nhìn anh.

Chúc Úy Hàng: “Cậu không phải.”

Lương Nhạc: “Thế mình là gì?”

“Cậu là Hoàng hậu, là người xinh đẹp, đáng yêu nhất trong cung.” Anh vén cả mái tóc cô ra sau, để lộ vầng trán nhỏ vì nóng mà đã lấm tấm mồ hôi.

Lương Nhạc cười to: “Cậu thật sự nghĩ mình là Hoàng Thượng sao?”

“Lúc sáng cậu cũng chẳng phủ nhận đấy thôi?” Anh đáp.

Lương Nhạc mặc kệ anh, buồn bực than vãn: “Mình nóng quá.”

Chúc Úy Hàng cười: “Ừm, nhìn cậu là biết.”

Lương Nhạc nhìn chằm chằm bầu trời ngoài cửa, nhỏ giọng hỏi: “Khi nào có điện lại thế?”

Chúc Úy Hàng không rõ câu trả lời, chỉ có thể ngồi lên giường, cầm lấy quạt cói quạt lấy quạt để cho cô.

Lá quạt cói rất lớn, tuy không thể so với điều hòa nhưng cũng đủ mát mẻ. Trán ướt đã được hong khô, Lương Nhạc thoải mái cong môi, dịch người, nằm lên đùi anh.

Cô thỏa mãn nheo mắt: “Hồi nhỏ mẹ cũng hay quạt cho mình như này nè.”

Chúc Úy Hàng ẩn mặt trong bóng tối, Lương Nhạc vẫn thấy rõ ánh mắt mềm mại của anh, đột nhiên hạnh phúc dâng trào, cô nói: “Mình khát.” Âm cuối mang chút nũng nịu.

Cô hiếm khi làm mấy hành động tỏ vẻ đáng yêu, đặc biệt ở trước mặt Chúc Úy Hàng, luôn là bộ dạng nam anh hùng gươm giáo, nên dáng vẻ kẹo ngọt lúc này làm lòng Chúc Úy Hàng anh không khỏi nhộn nhạo.

Anh đương nhiên yêu cô của những ngày thường, nhưng cũng thật thích một Lương Nhạc yêu kiều như lúc này, làm anh liên tưởng đến hình ảnh cô khi bị bắt nạt —

Hai mắt ươn ướt, môi nhỏ xinh xắn, khóc đến hồng hồng khóe mắt, làn da trắng nõn do vận động kịch liệt cũng không tránh khỏi ửng hồng.

Anh cầm lấy ly nước một bên giúp cô uống.

Cô ngửa đầu uống từng ngụm, hậu đậu để nước tràn xuống khóe miệng. Chúc Úy Hàng duỗi tay giúp cô lau qua, cô sửng sốt, tim bất ngờ đập mạnh, đối diện với ánh mắt của anh liền ý thức được bầu không khí ái muội hiện tại.

Quả nhiên, ngón tay Chúc Úy Hàng dừng ở mội cô, giọng trầm trầm hỏi: “Mình uống với cậu nhé?”

Cô chưa kịp trả lời đã thấy anh cúi đầu xuống.

Cái hôn chớp nhoáng như chuồn chuồn nghịch nước.

Hai môi vừa chạm nhau, anh liền đứng dậy.

Cùng với tiếng vang giòn của đốt xương sống.

Lương Nhạc xoay người, chôn đầu vào gối cười trộm, giữa một tràng khúc khích bỗng phát ra tiếng thét: “A…”

Chúc Úy Hàng một tay lật người cô lại, nằm xuống, áp cằm trên đầu vai cô, trong bóng đêm hỏi: “Cậu cười cái gì?”

Lương Nhạc nghĩ nghĩ: “Cười cậu chưa già mà xương đã yếu.”

Chúc Úy Hàng ậm ừ, đáp trả cô bằng một nụ hôn thật sâu, kéo dài đến khi cả mặt cô đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, anh nói: “Cậu cũng yếu.”

Lương Nhạc tức giận véo anh mấy cái, Chúc Úy Hàng tránh răng vuốt của cô, cũng không vừa cào lại.

Hai người lăn lộn, đùa giỡn hồi lâu đã không còn ở tư thế ban đầu.

Bọn họ ôm lấy nhau, kín kẽ dính sát trên da thịt đối phương.

Tay Chúc Úy Hàng sờ từ đầu vai cô, chậm rãi dời xuống cánh tay, vòng eo, bàn tay xoa xoa bụng nhỏ mềm mại của cô, thầm cười.

Tay Lương Nhạc cũng chuyển đến bụng anh từ lúc nào, sờ phải múi bụng chắc nịch, cô bỗng hỏi: “Lúc làm việc ở nhà xưởng cậu có cởi áo không?”

Chúc Úy Hàng sửng sốt: “Đương nhiên không rồi.”

“Hôm đó mình thấy cậu có cởi.”

Chúc Úy Hàng nhớ lại tình huống lúc đó, dở khóc dở cười: “Gì mà cởi áo, chỉ là mình…”

Lương Nhạc phản bác: “Làm vậy cũng tính, đều bị thấy hết rồi còn gì.”

Chúc Úy Hàng tự thấy mình không nói lại cô, nhận thua: “Từ giờ mình sẽ không cởi nữa.”

“Đàn ông con trai ở bên ngoài phải biết giữ mình, những “bộ phận kín” chỉ có thể để bạn gái nhìn thôi, cậu hiểu không?”

Chúc Úy Hàng cười run cả người, cười như động đất rung giường, rung luôn cả Lương Nhạc kế bên, môi anh đặt bên má cô, hơi thở nóng hổi như muốn đem cô hấp sống.

Chúc Úy Hàng ngậm lấy vành tai cô, thì thầm: “Mình hiểu rồi.”

______________

Thức dậy sau giấc ngủ trưa liền gặp được người yêu, còn cùng nhau tâm sự to nhỏ.

Ai mà không hâm mộ Lương Nhạc chứ?