Chiến Dịch Mùa Hè

Chương 52



Edit: Bích Ngọc

❀✿❀

Cô ta nhíu mày, hỏi Lương Nhạc đang làm gì.

Lương Nhạc xoay người lại, đáp: “Không có gì.” Rồi xấu hổ chạy đi kiếm phòng bà nội, đẩy cửa bước vào thì thấy bà đã tỉnh lại.

Bà nội nhìn thấy cô, nở nụ cười già nua hiền hậu, hỏi Lương Nhạc: “Con ăn tối chưa?” Thanh âm suy yếu nhưng vẫn nồng đậm quan tâm như mọi khi.

Lương Nhạc lắc lắc đầu, ngồi xuống ghế, nắm lấy bàn tay chai sạn của bà, không kiềm được mà nức nở: “Con chưa ăn, bà nội, bà có thấy đỡ hơn chưa?”

Bà nội đảo chiều nắm lấy tay cô: “Bà không sao, chỉ là không cẩn thận ngã cái thôi. Thằng nhóc kia đâu rồi?”

Lương Nhạc nói dối: “Con không biết ạ.”

Bà nội nhìn về phía cửa, lẩm bẩm hỏi: “Nó đi ăn cơm tối rồi à?”

Lương Nhạc cúi đầu lấy áo lau nước mắt: “Không phải đâu ạ.”

Bà nội buông tay cô: “Hai đứa nhanh đi ăn cơm đi, xong lại đến trông bà, sức khỏe mình còn chưa chăm sóc được thì sao có thể lo cho bà.”

Lương Nhạc cúi đầu im lặng, nước mắt không kiềm được lăn dài, rơi xuống tấm trải giường trắng xóa, ướt đẫm một vùng.

Bà nội thấy vậy nhỏ giọng thở dài, duỗi tay giúp cô lau nước mắt, lòng bàn tay thô ráp vuốt ve khuôn mặt đứa cháu nhỏ.

“Bà không sao, dưỡng thương một thời gian sẽ ổn thôi mà, còn hai đứa phải chăm sóc tốt bản thân, nếu không thì bà cũng không ngủ ngon đâu.”

Lương Nhạc gật đầu.

Bà nội cười nói: “Cười lên vẫn là xinh nhất.”

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, cô quay đầu về phía sau.

Chú Chúc, Chúc Úy Hàng và người phụ nữ khi nãy đều đang đứng trước cửa.

Lương Nhạc rất nghi hoặc với thân phận của người phụ nữ kia, còn chưa bày ra trên mặt đã thấy chú Chúc nhíu mày: “Lương Nhạc?” Ông dường như rất kinh ngạc với sự xuất hiện của cô.

Lương Nhạc đứng dậy, chào một tiếng chú Chúc.

“Sao con lại ở đây?”

Lương Nhạc giải thích: “Con và Chúc Úy Hàng về quê chơi ạ.”

Chú Chúc gật đầu đã hiểu, dừng một chút, ông lại nói: “Có điểm thi đại học rồi, mấy đứa cũng bớt rong chơi đi, chú cho người gọi điện cho ba mẹ con rồi, chờ lát sẽ đưa con về.”

Lương Nhạc sửng sốt, hiện tại cô đang rất rối, nhiều việc dồn dập xảy đến như vậy, tâm trí cô còn chưa suy nghĩ được rõ ràng thông suốt lại bị yêu cầu này quấy rầy, vì thế cô gấp rút cự tuyệt: “Không cần đâu, chú Chúc, con muốn ở đây một vài hôm nữa.”

Nhưng người này không tôn trọng lời cô nói, ông khách sáo lên tiếng: “Không phải chú không cho con ở lại, nhưng con thấy đấy, hiện tại bà nội sinh bệnh, không ai chăm con được, kì nghỉ hè cũng sắp hết rồi, ba mẹ chắc đang rất nhớ con.”

Lương Nhạc thầm châm chước chấp nhận. cô không muốn tranh chấp với ông ta, bởi đã đoán trước được thân phận con cháu không có quyền quyết định. Mặc cho sự thật bọn họ đã thành niên. Tiếp tục tranh cãi vô nghĩa chỉ càng làm bà nội phiền lòng, thế nên cô im lặng, chịu thua.

Thấy con trai xuất hiện, bà nội không có chút cảm xúc vui sướng mà phần nhiều bất ngờ, bà bình tĩnh đối mặt với ông ấy, lại liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh: “Đến đây lúc nào?”

Chú Chúc trả lời: “Vừa đến ạ.”

Người phụ nữ kia ân cần tiến lên, hỏi thăm tình hình bà nội.

Chú Chúc quay đầu nói với Chúc Úy Hàng và Lương Nhạc: “Hai đứa đi ăn cơm trước đi.”

Lương Nhạc chôn chân tại chỗ, bị Chúc Úy Hàng dắt ra ngoài, khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, dường như không khí xung quanh mới lưu thông trở lại, cô hít thở từng ngụm nặng nề, giương mắt nhìn Chúc Úy Hàng, suy nghĩ thật lâu, chỉ nói một câu: “Bà nội bảo chúng ta đi ăn cơm.”

Căn tin bệnh viện, đặc biệt là cơm hộp, vô cùng khó ăn.

Lương Nhạc cùng Chúc Úy Hàng ngồi ở vị trí sát cửa sổ, hai người chuyên tâm ăn cơm không nói chuyện, ăn xong liền ngơ ngác nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Cảnh người qua kẻ lại, bác sĩ người nhà đến đến đi đi, hai người cứ mãi nhìn chằm chằm trong vô định.

Đột nhiên Lương Nhạc có cảm giác như ngày tận thế, cảm giác bất lực giữa chốn ồn ào náo nhiệt, cảm giác hư ảo, mặc kệ thời gian trôi.

Nhưng rõ ràng cô cậu mới tròn 18, thành tích học tập cũng không tồi, thế nhưng lại ở nơi giao hòa sinh tử này cảm thấy cuộc sống thực nặng nề, tương lai phía trước thực mù mịt.

Chúc Úy Hàng lên tiếng phá vỡ trầm mặc: “Người phụ nữ kia, cậu đã từng gặp qua rồi đấy.” Đây là câu nói đầu tiên của anh với cô cả buổi chiều nay.

Lương Nhạc chống cằm, hồi tưởng nửa ngày không có kết quả: “Mình không nhớ rõ.”

Chúc Úy Hàng nhìn cô: “Năm lớp 6 Tiểu học, ngày 1 tháng 6, ông ta đưa hai đứa mình đi công viên giải trí.” Anh dùng “ông ta” để chỉ người đó.

Lương Nhạc từ từ nhớ lại.

Ngày đó cô chơi rất vui vẻ, có gì đáng nhớ thì là khúc chú Chúc bất ngờ bị người nào đó kêu đi, dặn cô và Chúc Úy Hàng đứng tại chỗ chờ ông quay lại, cô và Chúc Úy Hàng như chó với mèo vậy mà cũng vâng lời, “hài hòa” ở chung một giờ đồng hồ.

Giữa lúc ấy, Chúc Úy Hàng có đi WC, thời điểm trở về sắc mặt xấu đến không chịu được.

Lương Nhạc cho rằng anh đi nặng không ra, trêu chọc anh nửa ngày, lại phát hiện anh không cãi lại, vì thế mất hứng, cũng không nói gì nữa.

Im lặng trong chốc lát, chú Chúc đã trở lại, hỏi Chúc Úy Hàng vì sao khó chịu, Lương Nhạc lanh chanh đáp: “Cậu ấy táo bón ạ.”

Chú Chúc cười, xoa đầu con trai mình: “Trở về nhắc mẹ mua thêm chuối cho con.”

Chúc Úy Hàng không vui vẻ không tức giận, chỉ một ánh nhìn chằm chằm vào ông.

Bộ dạng trầm mặc sâu xa làm Lương Nhạc cảm giác anh đang nín nhịn điều gì, hoặc là cố ý sinh sự vòi chú Chúc mua đồ. Nhưng anh không có náo loạn đòi mua cái gì, vẫn luôn giữ im lặng.

Bóng đèn trong nhà ăn lung lay một chút.

Lương Nhạc gật đầu: “Mình nhớ rồi, làm sao vậy?”

Chúc Úy Hàng lẳng lặng nhìn cô: “Người phụ nữ đó, chính là người kêu ông ta đi.”

Lương Nhạc trừng lớn mắt, đầu hồi tưởng lại hôm đi chơi ấy, người đến kêu chú Chúc đi đúng là nữ.

Lương Nhạc nhìn mặt Chúc Úy Hàng, nắm bắt được chút manh mối, nhưng cô không dám nghĩ nhiều, kịp thời ngăn chặn lại dòng suy nghĩ bất thường, cô muốn nói lại thôi: “Bọn họ là bạn bè hả?…”

Chúc Úy Hàng không trả lời, lại nói: “Lúc mình đi WC gặp được bọn họ, người phụ nữ đó với ba mình đang hôn môi.”

Tai Lương Nhạc ong ong, tuy rằng có đoán được nhưng chính tai nghe xác nhận rõ ràng như vậy, cô không tránh khỏi kinh ngạc, cảm xúc hoang mang, hỗn loạn, cô cúi đầu: “Chú ấy… mấy năm nay ít về nhà cũng là vì cô ta à?”

Chúc Úy Hàng lắc đầu: “Mình không biết.”

Lương Nhạc lại hỏi: “Mẹ cậu biết chuyện không?”

Chúc Úy Hàng lại lắc đầu: “Mình cũng không biết.”

Song trong lòng hai người, đối với câu hỏi này đều có đáp án.

Người lớn vì giữ thể diện không bao giờ đem chuyện trong nhà mình ra bên ngoài bàn tán, nhưng cậu nhóc mười hai tuổi còn nhận thấy vấn đề, hỏi thử người lớn có khả năng không biết gì sao?

Mây đen trong lòng Lương Nhạc ngày càng dày nặng thêm.

Hai người không ai lên tiếng, Lương Nhạc nắm lấy tay Chúc Úy Hàng: “Những lời mình nói tối hôm qua cậu phải nhớ kỹ vào đấy.”

Lương Nhạc vĩnh viễn đứng về phía Chúc Úy Hàng, mặc kệ điều anh quyết định là gì.

Lương Nhạc nhận được điện thoại của mẹ, mẹ bảo cô dọn đồ rồi nhanh nhanh về nhà.

Cô sửng sốt, nhìn thoáng qua Chúc Úy Hàng: “Con đã chơi được gì đâu ạ.”

“Con nhỏ này, chuyện nhà người ta lớn như vậy mà con còn muốn chơi hả? Biết hiểu chuyện không thế con, mau về đi đừng thêm phiền phức cho họ.” Mẹ cô ở đầu dây bên kia la mắng.

Lương Nhạc không cách nào đáp trả, trực tiếp tắt nguồn điện thoại, từ chối cuộc gọi liên hoàn từ mẹ.

Lúc trở lại phòng bệnh, chú Chúc nói với cô: “Mẹ con vừa mới gọi điện cho chú, nhờ chú đưa con trở về, giờ chú không tiện đi nên đã nhờ dì Lưu đưa con về, con thu thập hành lý đi, một tiếng nữa xuất phát.”

Lương Nhạc hoảng sợ, không trâu còn có thể bắt chó đi cày, thế mà nhẫn tâm đuổi cô đi.

Mọi người nhìn vào, đều thấy sự tình rối rắm của nhà họ Chúc, mà một cô gái họ Lương như cô không nên xuất hiện ở chỗ này.

Mẹ cô cho là vậy, chú Chúc cũng thấy như vậy.

Nhưng không ai biết rằng, cô và Chúc Úy Hàng đã thành đôi, cô không đành lòng nhìn anh một mình đương đầu với tất cả.

Song, cô vẫn phân biệt được chuyện lớn nhỏ, biết bản thân không thích hợp ở lại can thiệp chuyện nhà họ.

Cô khó xử nhìn qua Chúc Úy Hàng, thấy anh nói khẽ: “Về nhà đi.”

Anh cũng muốn cô đi.

Đầu óc Lương Nhạc loạn như cào cào, lý trí bảo cô phải đi, cảm tính lại cản hai chân hoạt động, người phụ nữ họ Lưu mang theo hơi nước hoa đi đến bên cô, thân mật mà khoác vai: “Đi thôi.”

Lương Nhạc không kiêng dè né tránh, gật đầu với Chúc Úy Hàng: “Mình về trước nhé.” Nói xong lại tạm biệt bà nội: “Bà ơi, qua một thời gian nữa con lại đến thăm bà ạ.”

Bà nội hiền hậu cười, nói: “Bà sẽ nhớ con lắm, có con thì cả nhà náo nhiệt, muốn thì thường xuyên ghé chơi đấy.”

Lương Nhạc đáp vâng.

Rồi những chuyện kế tiếp diễn ra thật mau —

Cô về nhà thu thập đồ đạc, ngẩn người nhìn đống đồ trên giường Chúc Úy Hàng trong chốc lát.

Sau khi chuẩn bị xong, cô xuống lầu, thấy dì Lưu đang nhìn trái nhìn phải khắp phòng.

Dì Lưu cười với cô: “Xong chưa?”

Lương Nhạc gật đầu.

“Đi thôi.”

Trên đường trở về, dì Lưu hỏi cô rất nhiều chuyện. Ban đầu là chuyện học tập trường lớp, cô đều ngoan ngoãn trả lời, sau lại hỏi cô mẹ Chúc dạo này thế nào, mối quan hệ giữa Chúc Úy Hàng với ba anh ra sao, tính cách mẹ Chúc có gì đặc biệt…

Lương Nhạc nghĩ cũng không thèm nghĩ chứ đừng nói mở miệng đáp.

Hỏi cô những chuyện như vậy, người dì họ Lưu này thật sự xem cô như đứa con nít mà.

Tuy rằng đây là việc riêng nhà Chúc Úy Hàng, nhưng cô vẫn nhịn không được, trong tiếng cười của dì Lưu mở miệng: “Dì à, tôi đã thành niên rồi, chẳng phải đứa nhỏ không biết gì đâu. Tôi thậm chí có thể nói thẳng với dì là giữa mẹ Chúc và dì, tôi chắc chắn sẽ chọn mẹ Chúc. Chúc Úy Hàng cũng sẽ đứng về phía mẹ anh ấy.”

Tiếng cười dừng lại: “Hai đứa đúng là bạn thân, đều thông minh như nhau.”

Lương Nhạc lặp lại: “Chúng tôi đã không chỉ là bạn thân.”

Thân phận, tâm trí, hành động, còn có trách nhiệm, bọn họ hiện tại sao có thể chỉ là hai người bạn thân. Bạn thân nào mà lại vì nhau lo lắng đến thế?