Lương Nhạc và Chúc Úy Hàng về nhà đã được 3 ngày. Đúng như cô suy nghĩ, hai người phải “lén lút” yêu đương dưới ánh mắt của người lớn. Tuy rằng rất kích thích nhưng cũng để kiểm tra tố chất tâm lí và sức khỏe của cả hai.
Vì hai người đã ở chung cư mười mấy năm rồi nên hơn nửa chung cư đã quen mặt bọn họ, cho nên rõ ràng là cả hai ở rất gần nhau nhưng chỉ có thể hẹn hò ở mấy chỗ xa xa mà thôi.
Ba ngày này, hai người hôn nhau ở công viên cách tiểu khu 3km, lúc trở về thì phải đi vòng vì sợ bị người quen bắt gặp.
Ngoại trừ mỗi ngày đều phải vắt óc suy nghĩ làm thể nào để thân thiết với Chúc Úy Hàng thì Lương Nhạc cảm thấy cuộc sống của cô dường như chẳng có gì thay đổi nhiều.
Ồ, cũng có một chuyện tương đối quan trọng xảy ra —
Ba mẹ Chúc Úy Hàng ly hôn.
Hình như trước khi hai người trở về thì ba mẹ Chúc Úy Hàng đã làm xong thủ tục hết rồi.
Sao Lương Nhạc lại biết —
Mẹ cô ở trên bàn cơm cảnh cáo cô rằng không được nhắc đến chú Chúc ở trước mặt Chúc Úy Hàng và mẹ Chúc.
Lương Nhạc chọc vào chén cơm: “Con biết rồi.” Một lát sau, cô lại hỏi: “Ly hôn rồi hả mẹ?”
Mẹ cô dùng chiếc đũa gõ lên đầu cô: “Con nít con nôi đừng hỏi nhiều vậy.”
Lương Nhạc ôm đầu, phản bác: “Con sắp vào đại học rồi mà, mẹ đừng tùy tiện đối xử với con như thế được không?”
Mẹ cô vừa nghe xong thì vừa tức giận vừa buồn cười, vỗ vỗ ba cô: “Anh nghe đi, con gái anh nói đèng tùy tiện đối xử với nó như vậy kìa.”
Hiếm khi ba về phe Lương Nhạc: “Ừ, em cũng phải nên tôn trọng con nó, dù sao thì cũng sắp vào đại học rồi, tự chăm sóc bản thân nhé.”
Lương Nhạc không ngờ ba cô thế mà giúp cô nói chuyện, vui sướng bất ngờ, còn mẹ cô thì giận đến mức xém nữa lật bàn lên, bỏ lại một câu: “Họ Lương không có ai tốt cả.”
Tuy mẹ không nói cho cô đáp án nhưng Lương Nhạc đại khái cũng đoán được bọn họ li hôn rồi. Chúc Úy Hàng cũng không nhắc đến chuyện này với cô, dường như anh chẳng để tâm chuyện này, cô cũng không nghĩ nhiều.
Chỉ cần mẹ Chúc và Chúc Úy Hàng được sống tự do sung sướng thì người cha trên sổ hộ khẩu không quan trọng. Mấy năm nay, ngoại trừ thỉnh thoảng chú Chúc đem tiền về nhà thì chẳng có cung cấp bất cứ tình cảm an ủi gì cho cái nhà này.
*
Giấy báo nhập học được chuyển dần, thư của Lương Nhạc nhanh hơn so với mấy người khác, bởi vì cô đậu vào ngôi trường chỉ cách nhà khoảng 5km.
Sáng sớm 9 giờ, cô đã bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại người giao thư gọi đến, bảo là phải kí xác nhận gì đó. Cô đứng dậy cũng không hụt hơi, híp mắt, mặc cái áo khoác rồi đi xuống lầu. Ngáp hai ba cái, trong mắt ngập nước, lúc xuống dưới lầu rồi thì cô thấy Chúc Úy Hàng đang nói chuyện phiếm với chú đưa thư.
Nghe được tiếng dép lê ở phía sau, anh nhìn cô một cái rồi nói với chú đưa thư: “Cậu ấy đến rồi ạ.”
Lương Nhạc đẩy anh ra, ký tên xong nói cảm ơn.
Chú đưa thư không trẻ lắm, ánh mắt đầy ý cười nhìn cả hai, hỏi trêu: “Hai đứa có thi đậu cùng trường không?”
Lương Nhạc sửng sốt, đỏ mặt xua tay: “Không ạ, không ạ.”
Chúc Úy Hàng ở phía sau cười, kéo mũ cô: “Đi thôi.”
Chú đưa thư lưu loát xách túi xách lên, dường như còn rất nhiều thư cần phải gửi, trước khi chú ấy ngồi lên xe đạp điện đi thì còn nói: “Chúc hai đứa học hành thuận lợi, tương lai xán lạn nhé.”
Lương Nhạc bị Chúc Úy Hàng kéo mũ, dường như là bị anh kéo đi thế nên cô trở mình đụng vào người anh, lúc này anh mới ngượng ngùng buông tay ra.
Lương Nhạc hỏi anh đi đâu, sao mà dậy sớm vậy.
Chúc Úy Hàng nhíu này: “Sớm hả? Đã 9 giờ rồi đấy.” Nói xong rồi còn duỗi tay chạm vào khóe mắt ươn ướt của cô, là nước mắt chảy ra lúc nãy khi cô ngáp.
Lương Nhạc hoảng sợ, lui về sau: “Có biết dơ không hả!” Nói xong còn bối rối nhìn xung quanh một vòng, xác định không có ai thì mới yên tâm được.
Chúc Úy Hàng cúi đầu nhìn cô, chậm rãi mở miệng: “Mình có chê đâu.”
Bốn chữ nhẹ nhàng chui vào tai Lương Nhạc, làm tai cô nóng lên, đánh vào tay anh: “Mau về nhà rửa tay đi, mình ngủ tiếp đây.”
Vừa mới xoay người thì lại bị Chúc Úy Hàng kéo mũ lại, vẫn là mấy chữ nhẹ nhàng như cũ.
Anh nói: “Hẹn hò đi.”
Lương Nhạc muốn mắng anh lắm rồi.
Cô chưa rửa mặt, chưa đánh răng, còn mang dép lê, thì đi hẹn hò ở đâu? Đến nhà anh sao?
Ai mà ngờ Chúc Úy Hàng phía sau nói một câu: “Đến nhà mình.”
Lương Nhạc hoảng sợ, cho rằng anh có thuật đọc tâm nên quay đầu nhìn, anh vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ, thiếu đòn, nhưng cũng khá đẹp trai.
“Dì đâu?” Cô hỏi.
“Ra ngoài rồi, mấy ngày nữa mới về, lúc nãy mình đi đưa mẹ đó.” Chúc Úy Hàng vừa nói vừa đẩy cô đi lên lầu.
Vì thế Lương Nhạc vừa bị lừa gạt vừa bị ép buộc vào nhà Chúc Úy Hàng.
Nhà của anh cũng như là ngôi nhà thứ hai của cô, cô vô cùng quen thuộc với nơi này. Thậm chí trong nhà vệ sinh còn chuẩn bị bàn chải đánh răng và khăn lau mặt cho cô nữa, thế là cô cứ đánh răng rửa mặt ở nhà anh luôn.
Thật ra trong lòng mọi người đều biết rõ là —
Một cặp đôi khi hẹn hò, ở bên ngoài thì còn có thể đi dạo phố xem phim, còn ở nhà thì chỉ có thể thân mật mà thôi. Hai người vẫn còn đang trong giai đoạn tình yêu nồng nhiệt, đều đang ở độ tuổi sôi nổi tràn đầy sức sống, đặc biệt là sau khi được nếm chút ngon ngọt thì rất khó để kiềm chế những cảm xúc nhiệt liệt dâng trào, cứ như vậy dày vò bọn họ.
Chúc Úy Hàng rất mệt kiểu nhìn thấy ngay trước mắt mà không được xơi, nhưng Lương Nhạc thì rất thảnh thơi, so với vận động thì cô thích ăn thích ngủ hơn. Cho nên hôm nay anh mới không chịu để cô đi, là để cho cô biết —
Anh cần cô.
Sau khi Lương Nhạc ra khỏi nhà vệ sinh thì đã bị anh ôm chầm.
Không hề báo trước, anh ôm cô từ phía sau, cọ mặt vào mặt cô, nhẹ nhàng xoa xoa: “Nhớ mình không?”
Lương Nhạc: “Nhớ thế nào? Ở lầu trên lầu dưới, ngày nào cũng gặp mặt mà cậu còn muốn nhớ thế nào nữa?” Cô không bỏ được tật xấu thích cãi lộn với anh, nhưng dường như Chúc Úy Hàng rất thích điểm này của cô, anh không tức giận trái lại còn cười: “Mình nhớ cậu lắm, cho dù ngày nào cũng gặp nhau thì ngày nào mình cũng nhớ cậu.”
Đầu óc Lương Nhạc nhanh chóng hoạt động, cảm giác được động tác trên tay anh, cô chớp mắt, nghiêng đầu nhìn anh: “Nhớ cái gì của mình?”
Chúc Úy Hàng lại cười, lồng ngực khẽ rung lên, ngón tay chạm vào sự mềm mại của cô, hỏi: “Sao không mặc nội y?”