Chúc Úy Hàng đến tìm cô là bởi vì hôm trước hai người gọi điện cho nhau.
Anh nghe thấy bạn cùng phòng của Lương Nhạc nói: “Nam sinh nhảy Street Dance hôm qua muốn xin số điện thoại của cậu kìa.”
Dường như Lương Nhạc sửng sốt một chút.
Đột nhiên tiếng nói chuyện điện thoại bị thu nhỏ nhưng Chúc Úy Hàng vẫn nghe thấy —
Lương Nhạc hỏi: “Cậu cho rồi hả?”
Tiếng nói của bạn cùng phòng mơ hồ truyền đến: “Cho rồi.”
Lương Nhạc nói cô ấy hai câu, Chúc Úy Hàng lại nghe thấy bạn cùng phòng cô bảo: “Yêu xa khổ lắm.”
Lương Nhạc lại nói vài câu với bạn cùng phòng, lúc nói chuyện lại với anh thì cô hơi ngượng ngùng, như là bị bắt gian vậy, cô ấp úng mãi: “Mình sẽ không đồng ý đâu.”
Tâm tình của Chúc Úy Hàng không tốt, trầm mặc trong chốc lát rồi chỉ nói một câu: “Đừng nghe theo bạn cùng phòng của cậu.”
Lương Nhạc lo lắng dỗ dành anh, đương nhiên là đồng ý: “Ừa, ừm ừm, không nghe theo.”
Tính cách của cô tốt, vẻ ngoài cũng xinh đẹp, mới khai giảng chưa được bao lâu nên các bạn học xung quanh không biết cô có bạn trai từ thời cấp 3, có không ít nam sinh theo đuổi cô nhưng cô đều từ chối, nhưng chưa từng nói với Chúc Úy Hàng. Ngày thường đánh yêu nhau mới có thể làm tình cảm của họ thêm khắn khít, nhưng phần lớn thời gian thì Lương Nhạc không muốn làm phiền Chúc Uý Hàng.
Chúc Úy Hàng nổi tiếng hơn cô, anh còn không dùng cách trẻ con này để làm cô ghen, đương nhiên là cô cũng sẽ như thế.
Hơn nữa cô biết là, người có thể làm Chúc Úy Hàng tổn thương chỉ có thể là cô mà thôi.
Cô thì sẽ không lủi trốn mà làm tổn thương anh, chỉ biết ôm anh mà thôi.
*
Ngày đó, Lương Nhạc và Chúc Úy Hàng làm những chuyện mà hai tháng nay cô không được làm —
Bọn họ đi dạo bên hồ nước ngắm chim bay trên trời, cùng ăn lẩu cay trong căn tin, chỉ gọi một ly trà sữa nóng rồi cùng nhau tản bộ trên sân thể dục. Một tay Lương Nhạc cầm ly trà sữa nóng, một tay bỏ vào túi áo Chúc Úy Hàng sưởi ấm.
Bọn họ còn thân thiết với nhau trong rừng cây nhỏ, trong bóng tối, xung quanh đều là tiếng “chụt chụt” của các cặp đôi đang hôn nhau, nhưng không ai quấy rầy ai cả, tiết sột soạt nói chuyện hay tiếng triền miên đều làm đêm đông này ấm lên một chút.
Chúc Úy Hàng cảm thấy ấm áp không thôi, còn thấy nóng rực nữa. Thật ra anh không có tâm tình gì để thân thiết với cô trong rừng cây nhỏ này cả, điều anh muốn không chỉ có thế. Hai tháng không gặp cô, anh luôn nhớ đến mùa hè vừa mới kết thúc, nhớ đến cảnh tượng hai người đều trần trụi mà sưởi ấm cho nhau —
Cơ thể đổ mồ hôi ròng ròng, hơi thở nóng rực và tiếng thở dốc mảnh mai là cảnh tượng thường xuyên xuất hiện trong giấc mộng của anh.
Vốn anh cũng không che giấu dục vọng của chính mình, nỉ non ngay bên tai cô: “Làm những chuyện người yêu nên làm nhé?”
Lương Nhạc trợn to mắt khinh thường, “Trong đầu cậu chỉ có vậy thôi hả?”
Chúc Úy Hàng mặt dày: “Ừm… Chỉ muốn thế thôi.”
Anh thẳng thắn như vậy làm Lương Nhạc bị ngượng, gương mặt cô nóng lên, ánh mắt hai người giao nhau trong bóng đêm.
Chúc Úy Hàng bóp lấy tay cô, thấp giọng nói: “Hình như cậu béo lên rồi hả, mấy chỗ khác thì sao?” Tiếng ái muội làm Lương Nhạc như bị thiêu cháy.
Cả người cô nóng lên, huyệt thái dương nhảy dựng, nhưng đột nhiên, cô không muốn chịu thua anh, xô nhìn chăm chú vào đôi mắt ướt át của anh, sát lại gần nói: “Chỗ cần to lên thì cũng đã lớn rồi.”
Chúc Úy Hàng sửng sốt, sau đó bật cười, trong đáy mắt có vài ngọn lửa nhỏ, anh kéo cô vào lòng: “Chờ lát nữa kiểm tra xem nào.”