Chiến Dịch Sử Thi [Đại Mộng Sơn Hải Vũ Trụ]

Chương 1: Anh hùng cứu mỹ nhân



Dịch: argetlam7420

***

Thời đại Phong Thần, năm 302, Nam Linh Đại Hoang, giữa trưa mùa hè, trong một khu rừng núi rậm rạp.

Hai vị thiếu niên cùng nhau bước đi, người đi trước khoảng chừng hai mươi tuổi, quần áo sang trọng quý phái, thân hình khôi ngô, mặt vuông chữ điền, tướng mạo đường hoàng, thắt lưng đeo một thanh trường kiếm dài ba thước, trong tay cầm một cây quạt giấy vừa đi vừa phe phẩy.

Người đi sau có lẽ là tùy tùng, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, thân hình trung đẳng, mặt mũi tạm được, người mặc áo vải ngắn màu xanh trắng, bởi vì thời tiết quá nóng, nên hắn bỏ không buộc vạt áo để lộ khuôn ngực nở vạm vỡ, trên người vác theo đủ thứ đồ tạp nham, trong tay cầm một quả táo định ăn, sau lưng còn cõng theo một cái nồi nhỏ nữa.

Thanh niên đi phía sau vừa giơ tay lau mồ hôi vừa nói, "Thúc này, ngài có cần đi nhanh như vậy không, trước trưa mai là chúng ta có thể về đến Vân Dương thành rồi mà."

Thiếu niên quần áo quý phái nghe tiếng quay lại, thấy người áo vải đang nhe răng định gặm quả táo, liền cau mày nói, "Chưa chín đâu, mau vứt đi."

"Không sao, vẫn ăn được hết." thiếu niên áo vải nhanh đi mấy bước đuổi theo cậu thiếu niên kia, "Ê, Thúc này, ngài nói Trấn Hồn Minh sẽ dùng cách thức nào để chọn người?"

"Ta nào biết được, " thiếu niên quý phái nhăn mặt, "Đừng ăn nữa, mau vứt đi, ta nhìn đã thấy chua lòm rồi."

Thiếu niên áo vải lại gặm hai phát, lúc này mới vứt quả táo đi, "Tam gia chính là Thành chủ, bọn họ dùng cách thức gì chọn người chẳng lẽ lại không nói với Tam gia một tiếng?"

"Bọn họ bây giờ còn chưa đến mà, " thiếu niên quý phái nghiêng đầu liếc xéo, "Ngươi hỏi cái này làm gì, ngươi cũng muốn đi hả?"

"Trấn Hồn Minh không thể so với bình thường, ta cứ như thế này mãi người ta sẽ coi thường." Thiếu niên áo vải lắc đầu.

Thiếu niên quý phái ho khan hai tiếng, "Cơ Cừu à, ngươi cũng là con cháu gia tộc Cơ thị, sao có thể mặc cảm tự ti, tự coi nhẹ mình. Phải biết sinh ra là nam nhi, trong lòng đã có chim hồng hạc, chí tại bốn phương..."

Mắt thấy thiếu niên quý phái lại chuẩn bị giảng đạo lý, Cơ Cừu vội vàng tháo xuống túi nước đưa tới, "Êu, thúc, thúc, mau uống nước."

Thiếu niên quý phái không biết làm sao lắc đầu, nhận lấy túi nước uống một hớp, thấy Cơ Cừu đầu đầy mồ hôi liền lên tiếng oán trách, "Ngươi xem ngươi kìa, từ Lan Hương Thư Xá trở về Vân Dương lâu nhất cũng phải mất tới năm ngày đường, ngươi lại còn cõng thêm nồi niêu xoong chảo nữa, đúng là tự hành xác!"

"Ngài lần này trở về chắc chắn sẽ được Trấn Hồn Minh lựa chọn, Lan Hương Thư Xá sau này ta không muốn về nữa, ta không ở đó nữa thì đồ đạc nơi đó sớm muộn sẽ bị người làm trộm đi, " Cơ Cừu nói, "Lại nói, nồi niêu này trên đường đi kiểu gì chúng ta chẳng phải dùng, chẳng lẽ ăn hoa quả uống nước suối mãi?"

"Ngươi là cháu ruột ta, không phải người hầu, " thiếu niên quý phái than thở lắc đầu, "Ngươi như vậy nếu để cho người khác nhìn thấy, không rõ chân tướng còn tưởng rằng sau khi cha mẹ ngươi qua đời, ta cùng phụ thân đối xử hà khắc với ngươi."

"Rồi rồi, ta biết, mau nhanh chân lên thôi." Cơ Cừu thúc giục.

"Yên lặng, đừng nói gì hết." Thiếu niên quý phái bỗng đưa tay lên tai.

Cơ Cừu cũng theo đó lắng tai nghe, "Thật giống như có người đang kêu cứu?"

Thiếu niên quý phái chậm rãi gật đầu "Quả nhiên tin đồn trong núi này thường xuyên có sơn tặc cũng không phải vô căn cứ."

"Hình như là nữ." Cơ Cừu nói.

"Không chỉ một, mà còn là hai cô gái, nghe thanh âm thì tuổi tác không lớn." Thiếu niên quý phái nói.

"Làm sao đây thúc?" Cơ Cừu hỏi.

"Người tập võ luyện khí, phải mang tấm lòng hiệp nghĩa, gặp chuyện bất bình há có thể khoanh tay đứng nhìn? Lại nghĩ tới hai cô gái chân yếu tay mềm, trong núi gặp tập kích, bơ vơ không ai giúp..."

Cơ Cừu lấy lại túi nước trong tay thiếu niên kia, lên tiếng thúc giục, "Thúc ơi, ngài có định cứu người thì nhanh chân chút, đừng luyên thuyên nữa, nhỡ đến chậm để gạo nấu thành cơm thì ngài chẳng còn cơ hôi làm anh hùng cứu mỹ nhân nữa đâu."

Nghe Cơ Cừu nói thế, thiếu niên quý phái không thao thao bất tuyệt nữa, thu hồi cây quạt xếp, bắt đầu sửa sang áo quần.

"Haiz,.. " Cơ Cừu phiền muộn than thở, "Giờ là lúc nào rồi mà ngài vẫn còn để ý mấy thứ này, để ta đi trước xem thế nào."

Cơ Cừu nói xong sải bước chạy về phía trước, bởi vì trên người mang theo rất nhiều đồ lặt vặt, lúc chạy xoong chảo va vào nhau leng keng náo động cả khu rừng.

Thanh âm kêu cứu cách đó khoảng một trăm trượng, Cơ Cừu men theo con đường mòn quanh co chạy tới, vừa chay vựa lắng nghe động tĩnh phía trước. Tiếng kêu cứu vẫn chưa dừng lại, điều này nói rõ sơn tặc vẫn chưa thực hiện hành vi đồi bại, bởi nếu chúng đã làm rồi thì hai cô gái sẽ trở nên tuyệt vọng thất thần, đoán chừng cũng sẽ chẳng còn lòng dạ nào mà kêu nữa.

"Lũ ác tặc trời đánh, chớ có làm càn!!!" Cơ Cừu chạy nhanh tới đồng thời cao giọng kêu lên, phải khiến đám sơn tặc biết có người đến, có những khi sự trong trắng của người con gái còn hay mất chỉ quyết định trong một tích tắc, có thể sớm cứu chừng nào tốt chừng đó.

Kì thực Cơ Cừu hò hét cũng là dư thừa, bởi hắn đang vác đống đồ làm bếp, từ đằng xa đã vang lên tiếng leng keng, sơn tặc đã sớm biết có người tới.

Quẹo qua một ngã rẽ, tới địa điểm xảy ra chuyện, cảnh tượng trước mắt làm Cơ Cừu phải hít một hơi lạnh, đám sơn tặc so với hắn dự đoán còn nhiều hơn, có chừng bảy tám tên, trên mặt đất có một đôi vợ chồng già nằm đó, đầu lìa khỏi xác, đã chết từ nãy.

Còn sống hẳn là hai chị em, bị sơn tặc vây ở chính giữa, tiến về trước không đường, chạy về phía sau không xong, tránh bên trái bị bắt túm, tránh bên phải thì bị xé áo, hoảng sợ tột độ, quần áo xơ xác không đủ che thân, như hoa lê dầm trong mưa gió.

Cùng lúc Cơ Cừu nhìn thấy sơn tặc thì đám sơn tặc cũng trông thấy hắn, vốn còn đang thắc mắc không biết cái gì kêu leng keng chạy tới, lúc này mới thấy rõ là ai, đám sơn tặc ngây người một chút sau đó cười ầm lên.

"Há há, còn vác cả nồi nữa, ngươi là ăn xin hay dân chạy nạn thế?" Đám sơn tặc cười hỏi.

"Chỉ dựa vào mình người ư?" Có sơn tặc khác đặt câu hỏi.

"Mới vừa rồi là ngươi kêu đám ác tặc trời đánh?" Sơn tặc khác cười to.

Mắt thấy sơn tặc có bảy tám tên, Cơ Cừu có chút sợ hãi, hắn không có tu vi linh khí, chỉ biết một chút công phu mèo cào, lại thêm không mang binh khí trên người, kẻ địch nhiều như vậy, sợ là không đánh lại.

Mà tiểu đường thúc Cơ Hạo Nhiên lại càng không ổn, mặc dù tự xưng là ngọc thụ lâm phong, tiêu sái hiệp nghĩa, nhưng võ công lại lơ là tập luyện nên cũng rất bình thường, sợ là có thêm gã tới cũng không đấu lại.

Nhưng tên đã bắn đi làm sao rút lại, Cơ Cừu chỉ có thể nhắm mắt hô, "Các ngươi ra tay độc ác, giết người ắt sẽ gặp báo ứng, thúc thúc của ta sắp tới rồi, mau khoanh tay chờ chết đi."

Vừa dứt lời, Cơ Hạo Nhiên từ phía sau chậm rãi thong thả bước tới. Gã vốn là đang mặt đầy nghiêm túc, nhưng khi thấy rõ tình cảnh tức thì trố mắt ngơ ngác.

Cơ Cừu vốn còn tưởng rằng Cơ Hạo Nhiên thấy đối phương nhiều người mà sinh lòng kiêng kỵ, nhưng nghiêng đầu nhìn một cái, không đúng, cái gia hỏa này đang nhìn lại là hai cô gái trẻ quần áo không đủ che thân.

Cơ Cừu dở khóc dở cười không biết nói sao, hắn với Cơ Hạo Nhiên cùng nhau lớn lên, đối với vị tiểu đường thúc này hiểu rất rõ. Người này rất trọng sĩ diện, hám danh hám lợi, lại thích làm ra vẻ cao thâm, miệng đầy đạo lý, đàn ông thanh niên có tật xấu nào thì gia hoả này đều hội tụ đủ cả. Tuy vậy nói gã giả nhân giả nghĩa cũng không phải, bởi vì Cơ Hạo Nhiên làm người vẫn là rất không tệ, ít nhất gã đối với Cơ Cừu rất tốt.

Có câu nói biết con không bằng cha, Vân Dương thành chủ Cơ Đông Dương cũng rất đau đầu với thằng con độc đinh này của mình, vì để giảm bớt tính khí nóng nảy bộp chộp, thích phô trương của gã, mà ông đã đặc biệt đem Cơ Hạo Nhiên đến Lan Hương Thư Xá tĩnh tu. Lan Hương Thư Xá không phải trường học cũng không phải thư viện, mà chính là biệt viện nghỉ mát của Cơ Đông Dương, bình thường một bóng người cũng không có, Cơ Hạo Nhiên không chịu được tịch mịch, sống ở đó sắp phát điên vì quá buồn chán. May thay, ngay trước khi gã hoá rồ thì Cơ Đông Dương đã gửi thư tới, bảo gã trở về Vân Dương thành tham gia kỳ tuyển chọn đệ tử của Trấn Hồn Minh.

Lúc trước Cơ Cừu nói thúc thúc làm bọn sơn tặc còn tưởng rằng đó là một nhân vật lợi hại, không ngờ cũng chỉ là một cậu trai vắt mũi chưa sạch, chỉ lớn hơn Cơ Cừu mấy tuổi, sau khi đi tới cũng không thèm để ý đến bọn chúng, mà chỉ nhìn chằm chằm không chớp mắt hai cô gái trẻ kia.

"Ê, tiểu tử, ngươi nhìn cái gì? Muốn cướp ư, hai tiểu nương tử này đều là của chúng ta rồi." Cầm đầu sơn tặc là một người đàn ông râu quai nón, cầm trong tay một cây đao lớn khắc hình mặt quỷ.

Nghe sơn tặc kêu tên, Cơ Hạo Nhiên lúc này mới khôi phục tinh thần, vội vàng quay đầu nhìn về phía gã râu quai nón, mặt đầy nghiêm túc, ngôn từ sặc mùi nghĩa hiệp nói, "Đáng thương thay hai thiếu nữ chân yếu tay mềm, thế mà các ngươi lại dám làm chuyện đồi bại, cả người họ trên dưới bầm tím ngoại thương đến sáu bảy chỗ."

"Con mẹ ngươi chứ, dưới đất còn có hai cái xác không đầu đấy làm sao không nhìn?" Gã râu quai nón giơ đại đao lên, "Xông lên anh em, giết chết tên ngụy quân tử kia cho ta."

Nghe tên thủ lĩnh nói xong, hai tên sơn tặc tách bầy đi ra, huơ múa trường đao cười gằn bước đến gần.

"Cơ Cừu, ngươi cầm dao phay làm gì? Tránh qua một bên đi." Cơ Hạo Nhiên thấy lâm nguy không sợ.

"Thúc thúc?" Cơ Cừu tay trái cầm muôi dài, tay phải cầm dao phay, hắn không có binh khí, chỉ đành kiếm cái gì tiện tay để cầm.

"Lui ra." Cơ Hạo Nhiên nâng cao âm điệu.

"Rồi rồi, thúc à, ngài cứ để bọn chúng cho ta trừng trị, đừng động thủ làm chi cho mệt người." Cơ Cừu chậm chạp lui về phía sau, hắn hiểu rõ tu vi Cơ Hạo Nhiên, nếu như đối phương cùng tiến lên, Cơ Hạo Nhiên căn bản là không đánh lại người ta.

Mắt thấy hai tên sơn tặc cười gằn ép tới gần, Cơ Hạo Nhiên nghiêm nghị nói, "Trời cao có đức hiếu sinh, các ngươi bây giờ lạc đường nếu biết kịp thời quay lại, thành tâm hối cải, có lẽ còn có một con đường sống."

Nghe Cơ Hạo Nhiên nói thế, gã thủ lĩnh râu quai nón càng tức giận hơn, khoát tay lia lịa thúc giục, "Mẹ nó, tên này dám chọc tức ta, nhanh giết, giết chết bọn chúng..."