Chiến Dịch Sử Thi [Đại Mộng Sơn Hải Vũ Trụ]

Chương 16: Chôn cất Bạch Hạc



Dịch: argetlam7420

***

Bạch Hạc thân hình to lớn, nặng phải mấy trăm cân, con chim to như thế Cơ Cừu sao có thể đem nó đi đâu được, chỉ có thể chôn tại chỗ.

Nhưng con Bạch Hạc chết ở ven hồ, xung quanh khả năng vẫn còn có mãng xà ẩn nấp, Cơ Cừu vừa đào mà vừa nơm nớp lo sợ, như người đi trên băng.

Thấy Cơ Cừu vừa đào vừa hốt hoảng nhìn quanh, nữ tu sĩ lên tiếng nói, "Không phải sợ, xung quanh đây không có con mãng xà nào, ngươi hãy an tâm."

"Làm sao ngươi biết?" Cơ Cừu thuận miệng hỏi lại.

"Ta mặc dù bị thương nặng nhưng tai mắt vẫn còn tinh tường lắm, xung quanh đây có những sinh vật nào ta đều có thể cảm giác được." Nữ tu sĩ nói.

Nghe nữ tu sĩ nói vậy Cơ Cừu mới thực sự an tâm, xúc đất khiêng đá, đào thành một cái huyệt.

Bận rộn hơn một canh giờ, rốt cuộc cũng đào ra được một cái hố đất miễn cưỡng có thể chôn con Bạch Hạc, quay đầu nhìn về phía nữ tu sĩ hỏi ý. Nữ tu sĩ thấy Cơ Cừu trán đẫm mồ hôi, vốn không đành lòng nhờ hắn tiếp tục đào, thế nhưng cái hố quả thực quá nông, cứ chôn qua loa như vậy làm nàng cảm giác thẹn với toạ kỵ đã cũng mình vào sinh ra tử.

Nữ tu sĩ mặc dù không lên tiếng, nhưng Cơ Cừu xem ánh mắt nàng là hiểu nàng có ý thỉnh cầu, bất đắc dĩ đành phải tiếp tục đào xuống.

"Ê, ngươi tên là gì vậy?" Cơ Cừu thuận miệng hỏi.

Nữ tu sĩ không muốn trả lời, nhưng thấy hắn đã vì mình vất vả, nàng không nỡ lòng nào lạnh nhạt, "Sau này ngươi sẽ biết."

"Nghe nói Nghịch Huyết vệ sĩ đang đi khắp nơi đuổi giết tu sĩ Trấn Hồn Minh, chuyện này có phải thật không?" Cơ Cừu lại hỏi.

" Ừ." Nữ tu sĩ khẽ trả lời.

"Kẻ tấn công ngươi cũng là Nghịch Huyết vệ sĩ à?" Cơ Cừu lại hỏi.

" Ừm." Nữ tu sĩ gật đầu.

"Nghịch Huyết vệ sĩ cũng có toạ kỵ để cưỡi à?" Cơ Cừu hỏi tiếp.

Nữ tu sĩ không trả lời vấn đề của Cơ Cừu mà lại chuyển đề tài, "Ngươi nói ngươi là quý tộc Vân Dương thành, tại sao tu vi linh khí lại thấp đến như vậy?"

"Thấp á, như ta là cũng tạm được rồi, đám bạn đồng trang lứa với ta tu vi linh khí cũng chẳng cao hơn ta là mấy đâu, " Cơ Cừu nói, "Vân Dương thành chúng ta làm sao so được với Trấn Hồn Minh, sao có được nhiều tâm pháp luyện khí huyền diệu như Trấn Hồn Minh được. À phải rồi, có một chuyện ta vẫn nghĩ mãi không thông."

"Là gì?" Nữ tu sĩ hỏi.

Cơ Cừu tạm để xẻng xuống, giơ tay lau mồ hôi, "Nghịch Huyết vệ sĩ đã bắt đầu tấn công Trấn Hồn Minh, các ngươi tu vi cao như vậy mà còn không phải là đối thủ của bọn hắn, nói gì đến bốn đại thành trì chúng ta. Vậy sao các ngươi còn phải mất công tuyển chọn người mới ở chỗ chúng ta làm gì?"

Nữ tu sĩ không có trả lời ngay câu hỏi của hắn, trầm ngâm một hồi mời lên tiếng nói, "Trấn Hồn Minh chắc hẳn là có phương pháp tăng tốc độ tu luyện."

"Phương pháp tăng tốc tu luyện? Cụ thể là sao?" Cơ Cừu tò mò truy hỏi.

Nói xong, không thấy nữ tu sĩ trả lời, nhìn lại thì phát hiện nàng đã dựa vào gốc đại thụ nhắm mắt ngủ, dĩ nhiên làm gì có chuyện nàng vừa nhắm mắt đã ngủ ngay, giả bộ ngủ không thể nghi ngờ là vì không muốn trả lời.

"Ê.. này, ta không hỏi nữa, ngươi mau mở mắt ra, giúp ta canh chừng đi." Cơ Cừu hô.

"Canh chừng gì?" Nữ tu sĩ bật cười, Cơ Cừu nói “canh chừng” cứ như thể hai người đang làm gì đó xấu xa phạm pháp vậy.

Chỉ cắm đầu đào đất không thật là chán chết, Cơ Cừu rất muốn cùng nữ tu sĩ trò chuyện, nhưng lại nhìn ra đối phương không muốn để ý đến hắn, bất đắc dĩ hắn chỉ đành phải chuyên tâm làm lụng, tiếp tục đào.

Lại đào thêm một canh giờ thì Cơ Cừu đầu hàng, không sao đào nổi nữa, lúc này cái hố đã sâu tới bảy thước, dư sức chôn con Bạch Hạc.

Cái hố là đào xong rồi, nhưng chôn con chim thế nào cũng là một vấn đề, con hạc quá nặng, Cơ Cừu kéo mãi mà nó không nhúc nhích, mà nữ tu sĩ cứ ở bên cạnh nhìn hắn, hắn không thể dùng chân đạp nó xuống hố được.

Thấy hắn có vẻ buồn rầu, nữ tu sĩ chậm chạp đứng lên, đầu tiên nàng nhổ hết mũi tên trên người Bạch Hạc, sắp xếp lại lông cánh, cuối cùng nàng lùi về phía sau vài thước, hít thở thật sâu rồi nâng tay phải lên.

Cơ Cừu đoán được nữ tu sĩ sẽ làm gì, người luyện khí sau khi tiến vào Linh Hư kỳ, linh khí liền có thể xuất ra khỏi thân thể phóng ra ngoài, nữ tu sĩ không thể nghi ngờ là đang muốn thúc giục linh khí, di chuyển thi thể Bạch Hạc.

"Ngươi đang bị thương, đừng có cố quá." Cơ Cừu lo lắng nói.

Nữ tu sĩ chỉ im lặng cố chịu đau, thúc giục linh khí, cưỡng ép nhấc thi thể con hạc lên.

Nữ tu sĩ thương thế vô cùng nghiêm trọng, cưỡng ép thúc giục linh khí, mặc dù đã di dời được Bạch Hạc đi hai thước nhưng cũng đồng thời động tới chỗ đau, nàng ngã lăn ra đất hôn mê bất tỉnh.

Cơ Cừu kêu hai tiếng, không thấy nữ tu sĩ trả lời, bèn chạy đến chỗ con Bạch Hạc, dựa lưng vào vách đá gần đó ra sức đạp, rốt cuộc cũng đạp được con Bạch Hạc kia xuống hố.

Con hạc bị hắn đạp xuống, bộ long trắng tinh bị lấm bẩn tùm lum, đang nằm ngửa cũng chuyển thành nằm sấp xuống hố. Nhưng Cơ Cừu cũng chẳng còn biện pháp nào khác, hắn đã quá mệt rồi.

Lấp lại so với đào thì dễ dàng hơn nhiều, hắn chỉ mất nửa giờ là xong, sau khi chôn xong hắn lại đi kiếm một hòn đá vuông vắn đắp lên trên tạo thành cái bia mộ.

May mà hắn vừa làm xong thì nữ tu sĩ tỉnh lại, thấy Cơ Cừu đã chôn được Bạch Hạc liền xúc động cảm ơn hắn, sau đó bước đến trước mộ phần, thấp giọng nỉ non.

Nữ tu sĩ nói gì Cơ Cừu không nghe rõ, nhưng chắc là cảm tạ nó đã đi theo và cứu mạng nàng.

Trước đó đã bị tập kích ở hồ, Cơ Cừu đối với nơi này luôn có chút sợ hãi, không muốn ở chỗ này lâu, đợi nữ tu sĩ hết bi thương liền đỡ nàng ngôi lên con lừa, dọc theo đường mòn trong núi đi về phía nam...