Chiến Dịch Sử Thi [Đại Mộng Sơn Hải Vũ Trụ]

Chương 25: Chú chim truyền tin may mắn còn sống



Dịch: Thích ăn bánh bao

Biên: argetlam7420

Kỷ Linh Nhi đã biết Cơ Cừu có thương tích trong người, sao có thể chấp nhận để hắn cõng nữa chứ, hai người đành phải hỗ trợ lẫn nhau, cố gắng đi về phía trước.

Trên đường đi, Cơ Cừu tập trung quan sát xung quanh xem có thể tìm thấy nơi nào đó an toàn để nghỉ ngơi hay không, nhưng nơi đây là núi rừng hoang dã làm sao có thể dễ dàng tìm được chỗ nghỉ chân.

Bọn họ có thương tích trong người, đi đường rất khó khăn, cố lắm cũng chỉ đi được hai ba dặm đã khiến cả người ướt đẫm mồ hôi, suy yếu mệt mỏi.

Mồ hôi thấm vào vết thương càng đau đớn hơn, hai người chỉ có thể cắn răng chịu đựng gắng gượng chống đỡ.

"Ngươi không cần lo cho ta, tự mình đi đi." Kỷ Linh Nhi há miệng thở dốc.

"Có ngựa thì tốt rồi." Cơ Cừu nâng tay lên lau mồ hôi.

Kỷ Linh Nhi giơ tay lên chỉ về hướng nam: "Tấm bản đồ ngươi cầm đã bị ướt nước nhoè hết rồi, để ta chỉ đường cho ngươi, ngươi đến Trấn Hồn Minh phải đi..."

"Ta đã nói rồi, ta sẽ không vứt bỏ ngươi." Cơ Cừu ngắt lời Kỷ Linh Nhi nói.

"Tại sao ngươi lại cứu ta?" Kỷ Linh Nhi quay đầu nhìn hắn.

Cơ Cừu không nhìn lại Kỷ Linh Nhi nói: "Ta cứu ngươi không phải vì ngươi xinh đẹp đâu, dù ngươi là đàn ông thì ta cũng sẽ không bỏ mặc ngươi."

Kỷ Linh Nhi nhìn Cơ Cừu không nói gì thêm.

"Ngươi nghỉ ngơi một lát đi, nước đây!" Cơ Cừu cầm túi nước đưa cho Kỷ Linh Nhi.

Kỷ Linh Nhi nhận lấy, uống một hớp: "Cứ đi như thế này cũng không phải biện pháp tốt, trong khoảng ba trăm dặm về phía trước không thấy được bóng người, hay là đi về hướng tây đi. Mạo hiểm băng qua rừng rậm, rồi vượt qua hai ngọn núi là có thể thấy được một ngôi miếu nhỏ trong núi. Miếu thờ này là nơi truyền tin của U Vân Tông ở Nam Linh Hoang, chúng ta sẽ đến đó để tìm người trợ giúp."

"Bọn họ nhận ra ngươi sao?" Cơ Cừu quay đầu nhìn về hướng tây, hướng tây là vô vàn ngọn núi, tục ngữ nói *"vọng sơn bào tử mã", hai ngọn núi nhìn như rất gần nhưng thật ra lại gần một trăm dặm. Đó là tính theo việc bọn họ đi thẳng một mạch cũng phải mất vài ngày, còn nếu đi vượt núi thì sẽ tốn rất nhiều thời gian.

("Vọng sơn bào tử mã" nghĩa là: "Mắt thấy rất gần nhưng thật ra rất xa.")

"Không nhận ra." Kỷ Linh Nhi lắc đầu nói rằng: "Nhưng ta biết ám hiệu liên lạc của U Vân tông."

"Ngươi nên nghĩ kỹ, hướng tây cũng không có đường đi." Cơ Cừu hơi sợ: "Hơn nữa trong núi còn có bầy sói, vào núi rất nguy hiểm đấy."

"Chúng ta đều có thương tích trong người, khó có thể tự bảo vệ mình, nếu lại gặp phải sơn tặc thì còn nguy hiểm hơn cả bầy sói nữa." Kỷ Linh Nhi nói.

Cơ Cừu suy nghĩ một hồi rồi gật đầu đồng ý. Kỷ Linh Nhi nói rất đúng, con người nguy hiểm hơn chó sói nhiều, hai bên bên nào cũng có hại nhưng đương nhiên phải chọn cái ít gây hại hơn, có lẽ nên đi về hướng tây.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, hai người rời khỏi đường lớn, tiến vào rừng rậm. Lúc này đã là giờ mùi của buổi chiều, phải nắm chặt thời gian gấp rút lên đường, nhất định phải tìm được nơi nghỉ chân trước khi mặt trời lặn, nếu không bầy sói tìm đến sẽ khó mà chống lại được.

Cố gắng đi khoảng nửa canh giờ, trong núi nổi lên cơn gió mát, cơn gió mát buổi chiều cũng không khiến bọn họ thấy vui sướng sau khi trải qua cái nắng gay gắt, ngược lại càng lo lắng nhiều hơn, bởi vì hai người đều biết bỗng nhiên xuất hiện gió mát là dấu hiệu của trời sắp mưa dông.

May mà ông trời thương xót, hai người đã kịp tìm được một hang núi trước khi cơn mưa to trút xuống. Hang núi nằm ở trong rừng rậm, không phải rất lớn nhưng miễn cưỡng có đủ diện tích cho hai người trú tạm.

Sau khi đỡ Kỷ Linh Nhi vào sơn động, Cơ Cừu bất chấp mệt mỏi, xoay người đi ra ngoài, tìm kiếm mấy cành cây gần đó để ban đêm đốt lửa xua đuổi bầy sói.

Trời đổ mưa rất nhanh, mưa như trút nước, hai người ngồi ở trong hang động nhìn cơn mưa bên ngoài mà ngẩn người.

Kỷ Linh Nhi không nói nhiều, Cơ Cừu có thương tích trong người, đau nhức khó chịu nên cũng không có tâm trạng để nói.

Mưa to vẫn rơi không ngừng, Cơ Cừu đã ngủ thiếp đi trước Kỷ Linh Nhi, sau khi tỉnh lại đã là canh hai, bên ngoài một mảnh đen kịt, mưa to vẫn tiếp tục trút xuống.

Kỷ Linh Nhi đang ngồi thiền, nghe được âm thanh Cơ Cừu nhóm lửa, nàng mở mắt quay đầu nhìn hắn.

Trước khi rời khỏi nhà trọ Cơ Cừu đã kịp rót nửa vò rượu vào trong một túi nước, thấy Kỷ Linh Nhi mở mắt liền cầm túi rượu đưa tới cho nàng ta: "Uống một hớp rượu đi, rượu sẽ giúp xua đuổi khí lạnh."

Kỷ Linh Nhi tiếp nhận túi rượu nhưng không phải dùng để uống, mà nói rằng: "Cởi áo ngươi ra đi, để ta giúp ngươi rửa vết thương."

"Không cần, ta không sao cả." Cơ Cừu lắc đầu.

"Cởi ra." Kỷ Linh Nhi trầm giọng nói: "Mồ hôi ngấm vào vết thương sẽ khiến vết thương càng nghiêm trọng hơn đấy."

Cơ Cừu lại lắc đầu.

Kỷ Linh Nhi không khuyên bảo thêm nữa, nàng giơ tay cưỡng ép hắn cởi ra.

Thấy nàng như vậy, Cơ Cừu chỉ đành phải cởi áo ra, Kỷ Linh Nhi giúp hắn cởi miếng vải che vết thương đang buộc quanh ngực ra.

Cơ Cừu đưa lưng về phía Kỷ Linh Nhi, sau khi mở miếng vải quanh thân hắn ra, Kỷ Linh Nhi đột nhiên im lặng, hồi lâu mới khẽ hỏi: "Vì sao ngươi không dùng Kim Sang Dược?"

"Cái gì?" Cơ Cừu thuận miệng hỏi lại.

"Rõ ràng ngươi có mang theo Kim Sang Dược trên người, vì sao lại lấy tro tàn để cầm máu?" Kỷ Linh Nhi lại hỏi.

"Ta bị thương sau lưng, không thoa Kim Sang Dược được." Cơ Cừu trả lời.

Kỷ Linh Nhi thở dài, thực ra nàng biết rõ vì sao Cơ Cừu không dùng Kim Sang Dược, bởi vì Kim Sang Dược còn rất ít, hắn là vì để lại cho nàng dùng.

Kỷ Linh Nhi cẩn thận vệ sinh vết thương cho Cơ Cừu, lấy ít Kim Sang Dược còn dư thoa lên vết thương sau lưng hắn, sau đó lấy miếng vải mới băng bó lại.

Đã nhóm được lửa, Cơ Cừu lấy lương khô ra chia cho Kỷ Linh Nhi, hai người ăn một ít, có thể là do trời mưa nên ban đêm xung quanh chỗ bọn họ cũng không thấy bầy sói xuất hiện.

Ngày kế, mưa nhỏ nhưng trong núi lầy lội trơn trợt, không thể đi lại được, hai người chỉ có thể nghỉ ngơi thêm một ngày trong hang núi.

Kim Sang Dược không còn nữa, may mà còn có một ít rượu mạnh, mặc dù vết thương của Kỷ Linh Nhi vẫn chưa có dấu hiệu khép lại nhưng cũng không tiếp tục sưng đỏ và trở nặng nữa.

Đợi đến khi trời tạnh mưa, hai người gắng gượng lên đường. Đường đi gian nan, trong núi trơn trợt, thỉnh thoảng lại trượt chân ngã xuống, cũng may chưa gặp phải mãnh thú hay độc trùng. Chỉ là trong quá trình đi đường sẽ đụng phải vết thương, vết thương của hai người liên tục ở tình trạng vừa mới chuyển biến tốt lại bị rách ra xấu đi.

Ngày thứ năm, cuối cùng hai người cũng đến được chỗ miếu thờ. Đây là một miếu nhỏ nằm sâu trong dãy núi, được rừng rậm che chở, không có bất kỳ đường tắt nào để ra vào.

Hai người đến được đây vào lúc ban đêm, cửa ngôi miếu nhỏ đang mở, một thi thể đàn ông nằm ở cửa, không biết đã chết được bao lâu rồi nhưng thi thể đã bốc mùi hôi thối.

Kỷ Linh Nhi bịt mũi tra xét thi thể sau đó nói rằng: "Có thể do Nghịch Huyết vệ sĩ gây ra."

"Vào xem một chút đi." Cơ Cừu nói, mấy ngày nay hắn liên tục phát sốt, thân thể suy yếu không còn chút sức lực nào, gương mặt cũng trắng bệch.

Hai người đi vào miếu nhỏ, ở sân trong cũng có hai cổ thi thể, thân và đầu đều bị tách rời.

Tượng thần trong miếu đã bị đạp đổ, hai gian phòng hai bên đều có dấu vết bị lửa thiêu cháy. Sương phòng phía tây bị thiêu rụi vô cùng nghiêm trọng, có rất nhiều lồng chim bị đốt thành tro bụi, cả chim lẫn lồng đều bị đốt chết sạch. Có điều là người châm lửa chắc hẳn không đợi đến khi lửa nổi lên đã rời đi, sương phòng phía đông may mắn không có bị thiêu hủy, giường và một số vật dụng bên trong căn phòng xem như vẫn còn nguyên vẹn.

Trong khi Cơ Cừu xem xét sương phòng phía đông thì phía trên nóc nhà sương phòng phía tây đã bị tàn phá bất ngờ vang lên một tiếng chim hót.

Cơ Cừu nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy trên nóc nhà phía tây có một con bồ câu trắng truyền tin, chắc là trước đó nó không ở đây, sau khi sự việc xảy ra mới từ nơi khác bay trở về, vì vậy may mắn bảo vệ được mạng sống.

Bồ câu truyền tin không sợ người, khi Kỷ Linh Nhi lấy lương khô bóp nát vẩy đầy mặt đất, nó liền bay từ nóc nhà xuống mổ ăn.

Kỷ Linh Nhi ngồi xuống, bắt lấy con bồ câu sau đó quay đầu lại nhìn về phía Cơ Cừu nói: "Có bồ câu rồi, chúng ta sẽ có thể mau chóng rời khỏi nơi này..."