Chiến Đội Ace

Chương 23: Cả người anh trở nên rất lạ



Sáng thứ Hai.

Hôm nay, ánh mặt trời chói chang, nắng trời đông vừa ấm vừa dễ chịu, khiến người khác như được bao bọc bởi sự ấm áp ấy.

Tại gaming house [1] của đội tuyển ZH, trái ngược với sự yên tĩnh thường ngày, các thành viên đã quen ngủ tới trưa hôm nay đều dậy rất sớm — để quét dọn nhà cửa.

Đang Tết nhất nên đội tuyển đã cho bà giúp việc của biệt thự nghỉ phép, từ đêm qua tới sáng sớm nay họ luôn trên đường từ huyện lị về lại biệt thự. Vì họ phải đi làm trước ba ngày nên khi tới biệt thự, khắp nơi đã đóng bụi.

Khu tập luyện dưới lầu càng khỏi bàn, sáng sớm mọi người làm gì có tâm trạng quét dọn nhà cửa, ai nấy đều về thẳng phòng mình, thay khăn trải giường mới rồi nằm lên, ngủ múc chỉ mù khơi.

Cả đêm ngồi xe mệt mỏi nên mọi người ngủ ngon lành, chả ai còn nhớ tới chuyện hôm nay, thành viên mới trong đội sẽ tới.

Tám giờ sáng, cửa phòng của từng người bị Hạ Nam gõ một cách thô bạo.

Cả đám ai nấy đầu như ổ gà, hai mắt lim dim ngồi quanh bàn trà, trước khi ngồi còn lấy khăn giấy lau bụi trên ghế.

A Hoán hé nửa con mắt, mơ mơ màng màng hỏi: “Sao anh gọi bọn em dậy sớm thế?”

Hà Trang sà xuống mặt bàn, vò vò tóc, liếc mắt nhìn điện thoại, sợ hãi la lên: “Mới có tám giờ, Hạ Nam, anh điên rồi à?”

“Điên cái gì mà điên?” Hạ Nam chưởng một phát vào gáy của Hà Trang, “Chú quên rồi hả? Chị gái mà chú hết lòng đề cử sẽ tới đây vào chiều nay đó.”

“… Cái đệch?” Hà Trang chợt ngồi thẳng dậy.

Mà Dư Hoán Xuyên đang che mặt, nhắm mắt ngủ bù, khi nghe thấy hai chữ ‘chị gái’ cũng giật mình tỉnh rụi.

Dư Hoán Xuyên thả tay xuống, con mắt đang nghỉ ngơi cũng mở ra. Giữa một đám cao thủ mới vừa tỉnh ngủ, sắc mặt của anh rất quái lạ.

Chị, gái?

Chị gái cái mẹ gì? Là bé đệ tử nhà anh tới!

Má, lát nữa anh nên có thái độ thế nào đây?

Chuyện này phải kể từ một ngày trước…

Lúc đó, mọi người vẫn còn ở huyện lị, buổi sáng mới thăm Hạ Bách Xuyên và an ủi cậu một hồi, buổi chiều về khách sạn, Hạ Nam đã tuyên bố tìm được người đi Mid mới, trình độ rất cừ.

Nhưng là con gái!

Sắc mặt của Dư Hoán Xuyên lúc đó cực kỳ vi diệu, “Con gái?”

Đội tuyển của họ, tính cả Hạ Nam thì có năm thằng đàn ông, có thêm một cô gái… có bất tiện lắm không?

Vả lại cô gái kia phải mạnh mẽ tới nhường nào mới có thể tham gia thi đấu chuyên nghiệp thế?

“Khụ, là thế này,” Hạ Nam bình tĩnh giải thích: “Đó là một streamer rất pro, sau khi biết người ta là con gái, vốn dĩ anh không định cân nhắc nữa, nhưng sau khi ngó giá chuyển nhượng người đi Mid của các đội tuyển khác, anh nhận ra món tiền này không rẻ…”

“Tại sao phải cần rẻ?” Dư Hoán Xuyên lạnh mặt, “Câu lạc bộ không có tiền sao?”

“Thật sự là vậy, dạo này eo hẹp lắm…” Lâm Quý Tuân đã biết kết quả nên nói giúp Hạ Nam, “Gần đây vốn đầu tư xảy ra vấn đề.”

“Vậy nên muốn tìm nữ?” Dư Hoán Xuyên nhướng mày, phản đối: “Không phải em nói con gái chơi game không pro, nhưng quả thật không tiện lắm!”

“… Đúng là không tiện, nhưng ông chủ nghĩ là có thể lợi dụng giới tính của cô ấy để lăng xê…” Hạ Nam cười khổ, “Hơn nữa với trình độ của các chú và kỹ thuật rất đỉnh của cô ấy, chúng ta có thể tạo độ hot, biết đâu lại thu hút được vốn đầu tư.”

Hà Trang dương dương tự đắc, cười nói: “Tạm không nói tới chuyện này, nếu chị ấy gia nhập đội, em sẽ hỗ trợ toàn lực. Đêm qua em có đánh vài trận rank với chị ấy, chị ấy thật sự đi Mid rất ghê, Mid team địch gần như không được ló đầu ra khỏi trụ, nói chung là bọn em biết tỏng Mid team địch ở đâu luôn. Chị ấy cứ như nằm vùng ở bển vậy, vị trí của ai cũng biết, khả năng phán đoán cũng tốt.”

Thật ra, Hà Trang có mục đích riêng. Chứ ngày nào cậu cũng đánh với một đám con trai, cảm thấy bản thân muốn gay luôn rồi!

Lâm Quý Tuân bổ sung thêm, “Anh cũng solo thua cô ấy.”

Nghe vậy, Dư Hoán Xuyên lạnh lùng cười: “Ồ, hoá ra em là người cuối cùng biết người đi Mid mới của đội tuyển là nữ à?”

“Không phải mình anh đâu,” Sắc mặt A Hoán cũng đen xì, lẳng lặng giơ tay, “Em cũng vậy.”

Dư Hoán Xuyên liếc cậu.

“Tuy em rất chào đón những cô gái chơi pro…” A Hoán bình tĩnh nói: “Nhưng em vẫn cảm thấy không tiện.”

“Hoán Hoán này,” Hà Trang tận tình khuyên nhủ: “Ông biết tạo sao quái thai mười bảy năm như ông chỉ biết solo (ý chỉ một mình) không?”

Sắc mặt của A Hoán không tốt lắm, bộ cậu ta không đụng tới thì không được hả?

“Vì ngày nào tôi cũng chơi game à?”

“Không phải,” Hà Trang lắc đầu, “Bởi vì dù có con gái tự dâng tới cửa, ông cũng thấy phiền á!”

A Hoán: “…”

“Đừng gọi tôi là Hoán Hoán,” A Hoán ném cái gối ôm vào Hà Trang, “Thấy gớm!”

Hà Trang bắt được cái gối, vui vẻ bật cười: “Tiểu Hoán Hoán~ Đừng nhỏ mọn như thế~”

A Hoán dựng hết lông măng.

“Chuyện này đã quyết định rồi,” Cuối cùng, Hạ Nam chốt hạ: “Vài hôm nữa cô ấy sẽ tới đây, cũng đâu ở chung phòng, các chú sợ cái gì? Cùng lắm thì sau này các chú chăm chút hình tượng một chút, người khác không nói, nhất là Hà Trang…”

Hạ Nam chuyển hướng, “Đừng có quởn là ngồi trên sofa móc khoé chân nữa.”

“Cái đệch, ai móc khoé chân? Anh không điêu thì không chịu được hả?” Hà Trang ném gối ôm, bất mãn phản bác.

A Hoán cười lạnh, đổ thêm dầu vào lửa, “Hôm qua tôi xuống lầu đi mua Coca, lúc về khách sạn còn thấy ông ngồi trên giường, vừa xem TV vừa móc khoé chân.”

Hà Trang hoàn toàn không có ấn tượng về chuyện đó, “… Tôi có hả?”

Dư Hoán Xuyên vẫn luôn lạnh mặt, từ trước tới giờ, anh là người ngay thẳng. Lúc trước gia nhập ZH là vì đội hình chung có trình độ cao, hơn nữa tiền lương cũng hợp với mong muốn cá nhân của anh. Nhưng thành thật mà nói thì anh muốn hướng tới ngôi vị Quán quân.

Nhưng bây giờ —

Dư Hoán Xuyên không xoay chuyển được họ, đành hỏi: “Là streamer nào vậy? Pro thế à?”

Vừa hỏi tới đây, người chơi hệ chán là xem Kiều Hướng Thiển livestream – Hà Trang lập tức lên tiếng, cực kỳ tích cực nói: “Chị ấy là Bảy Ngàn, tên rất lạ phải không?”

Dư Hoán Xuyên: “…”

???

Tai anh không có vấn đề gì chứ?

Dư Hoán Xuyên nhíu mày.

Khoảnh khắc tiếp theo, Hà Trang bừng bừng hứng thú mà bổ sung: “Chị ấy mới bắt đầu livestream hồi đầu năm, trước đây từng gặp streamer khác trong trận nên hot rất nhanh. Anh nghe em nói này, trình độ của chị ấy thật sự tốt lắm á, nếu không chị ấy đã chẳng giữ được nhiều fans như vậy.”

Mới bắt đầu livestream hồi đầu năm, là nữ, còn có ID…

Là bé đệ tử mà anh một tay bồi dưỡng nên sao?

Đùa hả trời?

Dư Hoán Xuyên lú luôn.

Anh đứng dậy, cúi đầu đối diện với vẻ mặt ngơ ngác của mọi người, anh day trán, bảo: “Ngột ngạt quá, em ra ngoài một chút.”

Hà Trang và Lâm Quý Tuân nhìn nhau, không hiểu mô tê gì.

“Anh ấy sao vậy?” Hà Trang đực mặt hỏi: “Giận à?”



Vừa ra khỏi cửa, Dư Hoán Xuyên liền mở điện thoại ra, vào WeChat. Lịch sử trò chuyện của bé đệ tử khi có hẹn ra ngoài với người khác vẫn còn chình ình trong điện thoại.

Huyệt Thái Dương của anh giật giật, đương nhiên là anh biết rõ trình độ của bé đệ tử nhà mình thế nào!

Khi nghe thấy tên của streamer, toàn bộ bất mãn của anh đều tan biết, nhưng trái lại anh cũng vô cùng tức giận.

Tại sao cô lại tới vũng nước đục này?

Quan trọng hơn là chẳng hề nói với anh?

Một chữ cũng không?

Thế anh là cái gì đây?

Gọi thì tới, đuổi thì đi à?

Dư Hoán Xuyên muốn gõ vào ô nhập liệu để hỏi cô cho rõ, nhưng ngón tay của anh dừng trên màn hình một lúc lâu, cuối cùng lại bực bội tắt điện thoại.

Trong lòng xuất hiện một thứ cảm giác mà anh chưa có bao giờ.

Hừ…

Anh đấm mạnh vào tường.

Đau —

Dư Hoán Xuyên xoa tay, cảm thấy cực kỳ khó chịu.



Thời gian quay lại sáng nay.

Sau khi hay tin cô gái đi Mid sẽ tới vào chiều nay, gaming house của đội tuyển ZH loạn cào cào.

Đầu tóc của Hà Trang y hệt ổ gà, vừa nghe lập tức bật dậy, “Nhanh như vậy hả? Em còn tưởng mấy ngày nữa chứ?”

“Mấy ngày nữa? Mấy ngày nữa cái đầu chú, nếu để mấy ngày nữa thì cơm lạnh canh nguội hết rồi,” Hạ Nam mỉm cười, “Hôm qua về trễ nên anh không bảo các chú dọn vệ sinh, hôm nay còn chờ gì nữa? Bà giúp việc không có ở đây, các chú nhanh tay nhanh chân một chút được không? Hay là chú muốn chiều nay, lúc mở cửa chào đón cô ấy liền sặc bụi với bốc mùi à?”

“Dọn dọn dọn, nhất định phải dọn,” Hà Trang trọng sắc khinh bạn lập tức kiên định, thuận tay kéo A Hoán đang nằm úp trên bàn để ngủ nướng, “Hoán Hoán, bọn mình lau nhà đi.”

“Sáng sớm đi lau nhà???” A Hoán bị ép phải dậy, còn chưa tỉnh táo, chỉ nghe thấy hai chữ ‘lau nhà’, “Hà Trang, mẹ nó, ông điên rồi hả? Ông đam mê quét dọn nhà cửa từ hồi nào thế? Để vài ngày nữa bà giúp việc tới lau không được sao?”

“Không được! Chị ấy sắp tới rồi!”

Hà Trang kéo A Hoán đi tìm cây lau nhà, Lâm Quý Tuân cũng đứng dậy, vuốt vuốt tóc. Thân là đội trưởng, tác phong làm việc của anh rất trầm ổn, bình tĩnh nói: “Anh đi rửa mặt, lát nữa sẽ lau cửa sổ.”

Phân công cụ thể.

Hạ Nam lại dời mắt nhìn Dư Hoán Xuyên vẫn đang ngồi bất động, vẻ mặt vô cảm.

Dư Hoán Xuyên vò tóc, đứng dậy trong tâm trạng khó mà tả được, “Em đi đây.”

Hai ngày nay, anh chưa nói chuyện với bé đệ tử nữa.

Thứ nhất là anh cảm thấy chuyện này cứ dị dị thế nào, cả người anh trở nên rất lạ.

Thứ hai là… anh không mở lời được.

Dư Hoán Xuyên vừa suy nghĩ vừa tìm khăn để rửa mặt, nhưng anh không tìm thấy gì có thể lau nên vớ đại cái khăn lông màu hồng nhạt lạ hoắc, trong lòng còn lạ lùng tự hỏi: ai đã mua cái khăn này thế?

Vẫn còn mới, anh rửa nước rồi cầm đi ra ngoài, lau bụi trên bàn trà.

Anh vừa lau vừa nghĩ, lát nữa gặp bé đệ tử, anh… nên nói gì đây?

Nói là đệ tử, em đã tới rồi?

Không không không… Không được không được, tuyệt đối không được!

Như vậy thì thiểu năng quá!

Thế anh phải nói gì giờ?

Dư Hoán Xuyên ngồi xổm trước bàn trà, nhìn chiếc khăn lông màu hồng nhạt trong tay, anh cực kỳ sầu não.



Bên kia.

Thứ hai, 10 giờ sáng.

Kiều Hướng Thiển đã thu dọn đồ đạc xong, ba Kiều khăng khăng muốn lái xe chở cô đi nhưng cô từ chối.

“Để con tự đi ạ, dù sao ngồi xe điện ngầm một lát là tới rồi, rất gần.” Kiều Hướng Thiển lắc đầu, nói: “Nếu ba mẹ đã đồng ý với con thì những chuyện này, cứ để con tự lo liệu nhé.”

Sắc mặt của mẹ Kiều phức tạp, bà đứng bên cạnh ba Kiều, há miệng ngập ngừng không nói.

Cuối cùng, lúc Kiều Hướng Thiển kéo vali ra khỏi cửa, đôi mắt của mẹ Kiều không khỏi đỏ lên, “Con… con phải cẩn thận đấy! Nhớ chú ý an toàn.”

Kiều Hướng Thiển nhìn mẹ Kiều, khịt mũi đáp: “Dạ.”

Lúc kéo vali tới trước lối đi vào trạm tàu điện ngầm, cô chợt quay lại, nâng mắt nhìn trời.

Không mây, thời tiết vừa đẹp!

Cảm giác tự do… thật sảng khoái! – Cô thở phào một hơi.

Nhưng vẫn còn vài vấn đề —

Trên đường ngồi tàu điện ngầm tới gaming house của đội tuyển ZH, Kiều Hướng Thiển còn đang trong trạng thái rối rắm.

Lát nữa cô nên chào hỏi với bốn đồng đội nam như thế nào đây?

Xin chào?

Sau này mong được mọi người chỉ giáo nhiều hơn?

Cô không có kinh nghiệm chung đụng với con trai!!!

Kiều Hướng Thiển đã ấn chuông trước cửa biệt thự trong tâm trạng thấp thỏm lo nghĩ như vậy đấy.