“Đừng,” Lâm Quý Tuân lấy tay che mắt, chất giọng khàn khàn lạ thường, “Đừng bật, chói mắt.”
“… Thôi được rồi.”
Dư Hoán Xuyên hạ đôi tay bên cạnh công tắc xuống, sau đó lần mò trong bóng đêm, kéo một cái ghế từ bàn đọc sách ra và ngồi xuống. Anh cố tình hành động nhẹ nhàng, ngoan ngoãn ngồi nghe chăm chú.
Trong một khoảnh khắc, anh chợt có cảm giác mình như trở lại thời cấp ba, lúc nghe giáo viên Ngữ Văn giảng bài vậy.
Lâm Quý Tuân ho khan vài tiếng như buồn nôn lúc say, nhưng anh dằn xuống cảm giác khó chịu ấy rất nhanh rồi kể một câu chuyện —
“Anh có một đứa em gái… Mày đừng hiểu lầm, em ấy là hàng xóm của anh.”
…
Câu chuyện này nói dài cũng không dài mà ngắn cũng không ngắn, nếu Dư Hoán Xuyên phải tóm tắt lại thì chuyện là em gái hàng xóm nhỏ hơn đội trưởng một tuổi là thanh mai trúc mã thích anh ấy. Nhưng Lâm Quý Tuân ngốc xít này chẳng hề hay biết, bé thanh mai cũng rụt rè. Mãi tới giữa năm ngoái, Lâm Quý Tuân theo đuổi được ánh trăng sáng [1] trong lòng…
Thật ra cũng không hẳn là ánh trăng sáng, chỉ là cô gái kia thuộc diện nữ sinh gương mẫu, học tập tốt, cũng yên tĩnh, dáng người đẹp, ngoại trừ tính cách hơi kiêu kỳ thì cũng tạm coi là được. Cô ta là mẫu bạn gái lí tưởng mà đa số nam sinh muốn theo đuổi, Lâm Quý Tuân không hẳn là thích, nhưng con trai chưa trải sự đời mà, khó tránh khỏi bị vẻ bề ngoài mê hoặc.
Vả lại điều kiện của Lâm Quý Tuân cũng tốt, nhà anh không thiếu tiền, lại là con nhà giàu đời thứ hai, học vấn tốt, vẻ ngoài điển trai. Sở dĩ anh theo đuổi con đường thể thao điện tử cũng vì sau khi tốt nghiệp, anh không muốn theo ba làm việc, chỉ thích chơi game mà thôi. Cho nên khi ấy, anh bắt đầu nảy sinh ý niệm theo đuổi mẫu bạn gái lí tưởng này, không ngờ lần đầu tiên bày tỏ lại bị từ chối.
… Đối với một người trước giờ luôn thuận buồm xuôi gió như đội trưởng Lâm thì đây là đả kích rất lớn.
Lâu dần, ngay cả Lâm Quý Tuân cũng không biết anh theo đuổi ánh trăng sáng kia là vì thích, vì sĩ diện hay vì cố chấp nữa.
Ba mẹ Lâm biết chuyện con trai yêu đương, nên rất nhanh bé thanh mai cũng biết chuyện này. Đương nhiên, đối với Lâm Quý Tuân của lúc đó thì bé thanh mai dù lớn tới nhường nào đi nữa, cô vẫn luôn là một đứa em gái trong lòng anh. Mặc dù… tất cả những thằng con trai vây quanh cô đều bị anh ngăn cản.
Về phía nguyên nhân vì sao… chỉ là trong lòng anh cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu mà thôi.
Lâm Quý Tuân quy chụp tất cả cảm xúc ấy thành tình cảm quan tâm của anh trai dành cho em gái.
Anh đã quen với việc bé thanh mai nhắn tin WeChat hoặc gọi điện thoại cho mình mỗi ngày chỉ để nói vài chuyện vặt vãnh, cũng quen với việc khi bé thanh mai gặp khó khăn sẽ gọi cho anh mà khóc lóc kể lể, càng quen với việc mỗi khi về nhà, anh sẽ mua cho bé thanh mai đủ loại thú bông khổ lớn.
Lâm Quý Tuân cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng hai người đã luôn trưởng thành cùng lớp ngăn cách mỏng manh này.
Tới khi bé thanh mai hay tin Lâm Quý Tuân quen bạn gái, cô không còn liên lạc gì với anh nữa.
Còn anh lại tưởng rằng cô đang bận thi tốt nghiệp, vả lại anh cũng đang bận thi đấu nên đực rựa mà, có rất nhiều chuyện anh không nhận ra.
Mối tình của Lâm Quý Tuân và ánh trăng sáng kia cũng không dài lâu, ánh trăng sáng tìm được một chàng, là con trai của ông chủ công ty, sự nghiệp ổn định, so với một kẻ chơi game như anh thì chàng ta ‘ngon’ hơn nhiều. Mà Lâm Quý Tuân đã hoàn thành nhiệm vụ ‘theo đuổi ánh trăng sáng’, chung đụng với cô ta cũng không mặn không nhạt. Đôi khi anh cảm thấy ở nhà chơi game còn hơn là dạo phố cùng cô ta. Thế là đoạn tình bình lặng vỏn vẹn ba tháng cứ kết thúc như vậy…
Cũng thời điểm đó, Dư Hoán Xuyên mới vô đội, vì thế Dư Hoán Xuyên cứ tưởng rằng Lâm Quý Tuân chưa từng yêu đương.
Dầu gì thì bình thường, nếu không chơi game thì Lâm Quý Tuân sẽ chẳng nói chẳng rằng, sắc mặt vô cảm, dáng vẻ hệt như chó độc thân của anh quả thật không giống người từng có kinh nghiệm yêu đương chút nào.
Cuối năm, khi Lâm Quý Tuân về nhà, trùng hợp gặp bé thanh mai. Tối hôm đó, hai gia đình và một số họ hàng thân thích ra ngoài ăn cơm đoàn viên. Nhân lúc Lâm Quý Tuân đi vệ sinh, bé thanh mai đứng bên ngoài để chờ anh. Lúc anh đi ra, cô chặn anh trước cửa nhà vệ sinh.
Càng nói càng lớn chuyện, khiến Lâm Quý Tuân đần hết cả người. Ý của bé thanh mai là — Tuy trước đây em từng thích anh rất rất nhiều năm, nhưng nếu bây giờ anh đã có bạn gái thì em sẽ không ngu ngốc thích anh, chờ anh nữa.
Phản ứng của Lâm Quý Tuân ngay tại thời điểm đó cũng thật đần. Đứa em gái mà anh quen biết mười mấy năm nói thích anh…
Lâm Quý Tuân lập tức quay người, tự nhốt mình trong nhà vệ sinh tới khi bé thanh mai đi rồi, anh mới dám ra ngoài.
Nghe tới đây, Dư Hoán Xuyên không khỏi ngắt lời, “Ừ thì, anh không nhận ra bản thân thích cô ấy à?”
“… Cho nên anh mới khốn nạn đây.” Lâm Quý Tuân đáp.
Tiếp tục câu chuyện:
Lâm Quý Tuân tự nhốt mình ở nhà nửa tháng, không dám ra ngoài. Mấy ngày Tết đều là bé thanh mai ngọt ngào dỗ ba mẹ anh vui vẻ, còn anh lúc nào cũng cúi đầu, chẳng dám ngẩng lên.
Lòng anh rối bời, mặt mũi đâu mà nhìn con gái nhà người ta đây?
Mặc dù nửa tháng qua, ngày nào anh cũng nghĩ tới cô.
“… Mãi tới chiều nay,” Lâm Quý Tuân chua xót nói: “Cô ấy đăng lên vòng tròn bạn bè, đã có bạn trai.”
Dư Hoán Xuyên yên lặng, “Lúc anh nhận ra bản thân thích cô ấy sao lại không theo đuổi?”
“Anh cảm thấy… anh thật khốn nạn,” Lâm Quý Tuân cười khổ, “Mười mấy năm hệt như thằng ngốc, còn tổn thương trái tim của cô ấy.”
“Anh cứ tưởng rằng bản thân luôn xem cô ấy là em gái mà chẳng hề hay biết trái tim đã rung động trước cô ấy từ lâu, không thể tìm người khác nữa. Sao anh có thể mặt dày nói với cô ấy rằng anh thích cô ấy đây? Cô ấy sẽ tin ư? Không thể nào.”
Nói cũng đúng.
Dư Hoán Xuyên day mi tâm, “Cho nên bây giờ anh đang hối hận à?”
“Không chỉ như vậy,” Lâm Quý Tuân cười tự giễu, hơn nữa càng cười càng lớn.
Một lát sau, anh khàn giọng, nói: “Anh còn thấy sợ hãi nữa.”
“Em chưa từng yêu đương,” Dư Hoán Xuyên bình tĩnh cất giọng, “Nhưng em muốn biết, thích… là cảm giác như thế nào?”
Lâm Quý Tuân nhìn trần nhà đen kịt, “Thích ư?”
Ban đêm luôn tĩnh lặng như vậy.
Trong đầu Lâm Quý Tuân vụt qua rất nhiều hình ảnh.
Hồi đi học, mùa đông trước khi thi Đại học, cô ôm sách tới gõ cửa phòng anh để hỏi bài.
Hồi ăn Tết, cô vòi lì xì của anh như chuyện hiển nhiên.
Khi thấy con gián, cô thét lên rồi rúc vào bên cạnh anh —
Nhớ lại chợt cười.
Nhưng hiện thực lại khiến anh muốn khóc.
“Thích có lẽ là… Khi nghĩ tới cô ấy sẽ không kiềm được nụ cười; khi thấy cô ấy bị bắt nạt sẽ vừa tức vừa đau lòng, tức vì thằng đã bắt nạt cô ấy, đau lòng vì dáng vẻ đáng thương khi bị bắt nạt của cô ấy.”
“Thích có lẽ là bản thân sẽ luôn lo lắng cho cô ấy một thân một mình sống bên ngoài có ăn no không, mặc ấm không; khi thấy món gì cô ấy thích sẽ nhớ tới cô ấy, luôn vô thức giúp đỡ cô ấy trong mọi việc. Ừm, còn cả…”
“Khi nhìn thấy cô ấy, cả thế giới như bừng sáng lên vậy.”
“A Xuyên, anh khốn nạn thật.”
‘Chát’ một tiếng, âm thanh khi tát vào mặt quẩn quanh căn phòng yên tĩnh.
“Anh cứ tưởng rằng không có cũng được, cho nên khi người ta còn ở bên cạnh, anh chẳng thèm trân trọng. Tới khi hiểu ra thì cô ấy đã lên kế hoạch để… rời đi rồi.”
Dư Hoán Xuyên chợt sững người.
Đôi mắt vốn luôn tỉnh táo, lúc này chợt loé lên sự mơ hồ.
Anh yên lặng rất lâu, lâu tới mức Lâm Quý Tuân tưởng rằng anh đã ngủ.
“A Xuyên? Mày đâu rồi?”
Công tắc đèn có cảm biến âm thanh, trong phòng lập tức sáng lên, ánh đèn chói loà khiến Lâm Quý Tuân đã quen với bóng tối vô thức giơ tay che mắt.
Dư Hoán Xuyên liếc nhìn Lâm Quý Tuân đang nằm trên giường, phát hiện khuôn mặt của anh ửng đỏ.
Không biết là vì say, hay là… vì khóc.
Dư Hoán Xuyên đứng trước cửa, bình thản nói: “Anh thích thì theo đuổi đi. Nếu anh không làm như vậy, em còn thấy anh khốn nạn hơn đấy.”
Cuối cùng, Dư Hoán Xuyên còn bổ sung một câu, “… Đương nhiên, anh cũng không thể hại đội chúng ta sau khi mất một người đi Mid lại mất thêm một người đi Top được.”
…
Anh khoá cửa phòng giúp Lâm Quý Tuân rồi dựa lên bức tường trước cửa phòng mình, ngẩng đầu nhìn cánh cửa đang đóng chặt ở đối diện.
Không biết là vì bóng đèn kém chất lượng hay đã sử dụng lâu rồi mà hành lang lúc này hơi tối.
Thậm chí còn chớp nhá, trong màn đêm, hình ảnh biệt thự, hành lang và cái cây bên ngoài cửa sổ rất quỷ dị.
Không biết là tỉnh hay mơ.
Dư Hoán Xuyên nhìn bóng đèn, thầm nghĩ ngày mai phải đi siêu thị mua bóng đèn mới về thay mới được, nếu không thì cái bóng đèn này sẽ doạ tới bé đệ tử của anh mất.
Đại não của anh mơ hồ nghĩ tới vài chuyện linh tinh.
Sau đó, anh lấy điện thoại ra, còn 10% pin. Tuy đã khôi phục cài đặt gốc của điện thoại nhưng anh vẫn còn sao lưu lịch sử trò chuyện.
Anh kéo dần khung trò chuyện lên phía trên…
Có tin nhắn oán giận của bé đệ tử khi gặp người xem bình luận quá đáng.
Có tin nhắn của bé đệ tử khi khoe bản thân đã lên Cao Thủ 50 sao với anh.
Có screenshot khi bé đệ tử được Mega Kills.
Sau đó nữa là tin nhắn của bé đệ tử than phiền Tết nhất thật chán.
Lại kéo lên trên…
Là khoảng thời gian mà anh bận rộn nhất.
Hai người giống như kẻ ngốc, sáng thì ‘Buổi sáng tốt lành’, tối thì ‘Chúc ngủ ngon’…
Dư Hoán Xuyên vừa xem vừa nhếch miệng cười.
Ngốc ghê à.
Anh click vào ảnh đại diện của bé đệ tử, chà — xinh thật.
Anh vẫn còn nhớ hồi chiều, khuôn mặt ngơ ngác của bé đệ tử khi mở cửa ra. Cả lúc cô nghiêm túc mua đồ ở siêu thị nữa, rõ là hai thứ có công dụng giống nhau, nhưng cô phải nhìn coi cái nào đẹp hơn. Còn lúc ăn lẩu, dáng vẻ của cô vừa nhạy bén vừa đa nghi hệt như thám tử vậy.
Ngốc ghê.
À… anh cũng ngốc nữa.
Tới khi điện thoại chỉ còn 1% pin, anh mới click mở khung chat, nghiêm túc gõ chữ vào màn hình rồi gửi hai tin nhắn —